Đời Sống Của Thần Đèn Bên Trong Chiếc Đèn - Chương 1
Chương 1: Lời Nguyền Vĩnh Cửu
Gió thổi mạnh qua sa mạc khắc nghiệt, mang theo những hạt cát vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang. Bên trong một cái hốc đá nhỏ, một chiếc đèn cổ xưa bị vùi nửa trong cát. Chiếc đèn ấy từng thuộc về một vị thần quyền năng, nhưng giờ đây chỉ còn là một chiếc bình im lặng, ẩn chứa một linh hồn bị phong ấn mãi mãi.
Thời xa xưa, khi thế giới còn tràn ngập phép thuật và những sinh vật huyền bí, vị thần đèn này từng là một vị pháp sư tài năng, tên là Azar. Nhưng vì phạm phải lỗi lầm ghê gớm, Azar đã bị trừng phạt bởi những vị thần tối cao. Lời nguyền phong ấn linh hồn ông vào chiếc đèn, cướp đi tự do và quyền năng, để lại một đời sống cô độc bên trong.
Trong không gian tối tăm bên trong chiếc đèn, Azar ngồi trên sàn, nhìn quanh với vẻ trầm tư. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, chỉ có vài ánh lửa yếu ớt rọi lên khuôn mặt ông. Không gian yên tĩnh đến nỗi Azar có thể nghe rõ từng nhịp thở của mình.
“Lại thêm một ngày nữa trôi qua,” Azar thì thầm với chính mình, giọng ông trĩu nặng mệt mỏi. Ông không nhớ rõ mình đã bị nhốt bao lâu – hàng chục, có lẽ hàng trăm năm, thời gian không còn nghĩa lý gì trong chiếc đèn này.
Bất ngờ, tiếng nói cất lên từ trong bóng tối, khiến ông giật mình.
“Vẫn còn đang nghĩ về cuộc đời ngoài kia sao, Azar?” Giọng nói vang lên dịu dàng nhưng lạnh lùng, là giọng của Rasha, một linh hồn khác bị kẹt lại trong chiếc đèn cùng với ông.
Azar quay lại, ánh mắt ông đầy vẻ chán nản, nhưng không chút ngạc nhiên khi thấy Rasha đứng ở đó. Rasha là một bóng ma của một linh hồn bị lạc trong chiếc đèn từ nhiều thế kỷ trước. Họ từng thù địch, nhưng trong nỗi cô đơn tột cùng, hai linh hồn đã dần chấp nhận nhau, chia sẻ mọi thứ từ nỗi đau đến hy vọng.
“Rasha, ta chỉ nghĩ… ta đã từng có quyền năng đến mức nào. Giờ đây ta chỉ còn là một linh hồn câm lặng, bị giam cầm mãi mãi. Chẳng lẽ ta sẽ không bao giờ được tự do?” Azar hỏi, giọng trầm buồn.
Rasha nhếch mép cười buồn bã. “Ngươi cứ nói mãi về tự do. Nhưng ngươi đã bao giờ tự hỏi, liệu tự do có thực sự cứu rỗi chúng ta? Hay đó chỉ là một ảo tưởng mà ngươi vẫn cố chấp bám víu?”
Azar thở dài. “Ta không biết, Rasha. Ta chỉ biết rằng nếu được thoát ra, ta sẽ làm mọi thứ để chuộc lại lỗi lầm xưa kia.”
Rasha tiến lại gần, đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn xoáy vào Azar. “Ngươi không thể thay đổi quá khứ. Chúng ta đã bị phong ấn vào đây vì một lý do. Và khi những vị thần quyết định điều gì, chẳng có sức mạnh nào có thể thay đổi.”
Azar nhắm mắt, im lặng đắm chìm trong suy nghĩ. Những lời của Rasha như từng nhát dao cứa vào lòng, nhưng sâu thẳm bên trong, ông biết mình không thể từ bỏ khát vọng được tự do.
“Rasha, ngươi không bao giờ muốn ra ngoài sao?” Azar hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
“Ra ngoài?” Rasha bật cười, giọng nói đượm vẻ chua chát. “Để làm gì? Để lại rơi vào vòng xoáy tội lỗi và đau khổ của con người ư? Ít nhất ở đây, ta không phải đối diện với những giằng xé của nhân loại. Ta đã quen với bóng tối này rồi.”
Azar nhìn Rasha đầy vẻ cảm thông, nhưng ông hiểu rằng suy nghĩ của cô rất khác với ông. Đối với Azar, bóng tối không bao giờ có thể thay thế cho tự do thật sự. Ông đã từng cảm nhận ánh sáng, từng thấy vẻ đẹp của bầu trời và mùi hương của cỏ cây. Những ký ức ấy là nguồn động lực duy nhất giúp ông không hoàn toàn gục ngã.
Một cơn gió thổi qua khe nhỏ trên chiếc đèn, mang theo hạt cát nhỏ vụn vào không gian bên trong. Cơn gió ấy, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến Azar cảm nhận được một tia hy vọng mơ hồ. Ông khẽ nhắm mắt, tưởng tượng mình đang đứng ngoài kia, dưới bầu trời rộng lớn.
“Azar, ngươi vẫn không hiểu sao?” Rasha nói nhỏ, giọng cô dịu dàng hơn. “Hy vọng chỉ làm ngươi thêm đau khổ. Ngươi phải học cách chấp nhận, như ta đã làm.”
“Có thể ngươi đúng, Rasha,” Azar đáp lời. “Nhưng có những thứ không thể chấp nhận dễ dàng như thế. Ta không thể sống mà không hy vọng. Ta vẫn tin rằng, một ngày nào đó, sẽ có người đến và giải phóng chúng ta.”
Rasha nhún vai, ánh mắt cô trở lại lạnh lùng. “Ngươi chỉ tự làm khổ mình thôi, Azar. Nhưng ta sẽ không cản ngươi nữa. Nếu hy vọng đó là tất cả những gì ngươi còn lại, hãy giữ nó.”
Cuộc đối thoại kết thúc trong im lặng. Cả hai đều chìm vào suy tư riêng, mỗi người theo đuổi một lối thoát cho nỗi cô đơn. Trong khi Azar nuôi dưỡng hy vọng mong manh về tự do, Rasha đã buông bỏ, chấp nhận sự giam cầm như một phần của số phận.
Nhưng đâu đó, ngoài chiếc đèn cổ xưa bị vùi lấp trong cát, thế giới vẫn tiếp tục xoay vần. Có thể, một ngày nào đó, một người nào đó sẽ tình cờ tìm thấy chiếc đèn này và đưa Azar trở lại thế giới. Và khi thời điểm ấy đến, liệu Azar sẽ chọn con đường chuộc lại lỗi lầm xưa, hay lại vướng vào vòng xoáy của sức mạnh và quyền lực?
Cả Azar và Rasha đều không biết câu trả lời, nhưng mỗi người đều nắm giữ một mảnh của hy vọng, dù là trong sáng hay cay đắng.