Động phủ của kẻ phản quốc - Chương 1
Chương 1: Bóng Đen Của Lời Buộc Tội
Tại kinh đô Hoa Lư phồn thịnh, nơi quyền lực và âm mưu đan xen như những làn khói mỏng, một biến cố khủng khiếp đã xảy ra khiến cả triều đình náo loạn. Vào một buổi sáng yên ả, khi mặt trời còn chưa lên cao, kinh đô bỗng dưng bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề. Ngô Tề, một viên quan cấp cao, đã bị buộc tội phản quốc.
Nhà vua triệu tập một phiên triều khẩn. Trong đại điện rộng lớn, các quan lại đều tụ họp đông đủ, bàn luận về vụ việc. Những tiếng xì xào bàn tán không dứt, ai nấy đều không thể tin rằng Ngô Tề, một người từng được kính trọng và biết đến với lòng trung thành, lại có thể dính vào tội danh nghiêm trọng như vậy.
Nhà vua, ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Ngài gõ chiếc quạt gỗ lên ngai, tiếng gõ vang dội trong không gian rộng lớn, khiến cả đại điện im phăng phắc.
“Ngô Tề,” vua cất tiếng, giọng điệu lạnh như băng, “Ngươi bị buộc tội phản quốc, tiếp tay cho giặc ngoại bang. Nhà ngươi có gì để nói?”
Ngô Tề, đứng một mình ở giữa điện, tay vẫn giữ tư thế thẳng đứng, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự căng thẳng trong ánh mắt. Ông cúi đầu sâu, đáp lời:
“Bệ hạ, thần đã phò trợ đất nước suốt nhiều năm qua. Thần tuyệt đối không có ý định phản bội triều đình. Thần xin thề rằng thần bị oan.”
Lời thề của Ngô Tề không làm dịu được không khí căng thẳng trong điện. Các quan lại bắt đầu xì xào, người thì ủng hộ Ngô Tề, người lại cho rằng bằng chứng đã rõ ràng.
Triều thần Tể tướng Trương Phúc, người đứng đầu phe buộc tội, bước ra từ hàng ngũ. Ông ta là một người quyền lực, ánh mắt sắc lạnh đầy toan tính. Tể tướng cúi đầu trước nhà vua rồi quay sang nhìn Ngô Tề, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy quyền.
“Bệ hạ, chúng tôi có bằng chứng rõ ràng. Trong phủ của Ngô Tề đã tìm thấy một bức mật thư, nội dung tiết lộ việc ông ta đã liên lạc với giặc ngoại bang, cung cấp tin tức về kế hoạch phòng thủ của triều đình.”
Lời buộc tội khiến đại điện lại rơi vào cơn bão bàn tán. Một số quan lại gật gù, số khác tỏ ra hoài nghi. Nhà vua nhíu mày, vẻ không hài lòng.
“Bức thư đâu? Đưa lên!” vua ra lệnh.
Tể tướng Trương Phúc liền ra hiệu cho một thuộc hạ mang bức thư lên. Lá thư được cẩn thận dâng lên trước mặt vua. Ngài đọc qua từng dòng, mắt đăm chiêu, trong lòng nặng nề.
“Mật thám đã xác nhận chữ viết này là của ngươi, Ngô Tề. Ngươi còn gì để chối cãi không?”
Ngô Tề hít một hơi dài, đôi mắt ông lóe lên sự đấu tranh trong giây lát trước khi ông ngẩng đầu đáp:
“Bệ hạ, bức thư này đúng là có chữ viết của thần, nhưng thần thề trước trời đất rằng thần không bao giờ viết ra những lời như thế. Có kẻ nào đó đang âm mưu chống lại thần. Thần xin bệ hạ cho điều tra kỹ lưỡng.”
Nhà vua im lặng, ánh mắt nhìn xoáy vào Ngô Tề. Ngài biết rõ sự trung thành của Ngô Tề trong suốt nhiều năm, nhưng bằng chứng trước mắt không thể xem thường.
Một vị quan trẻ tên Trần Khánh, thuộc đội mật thám hoàng gia, bước lên phía trước. Khánh đã theo dõi vụ việc từ những ngày đầu và đang cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh cúi đầu chào vua rồi cất lời:
“Bệ hạ, thần nghĩ rằng có thể có kẻ đã cố tình gài bẫy quan Ngô Tề. Chữ viết có thể bị làm giả, và thần muốn xin thêm thời gian để điều tra kỹ lưỡng vụ này.”
Nhà vua nhìn Khánh với vẻ hứng thú. Khánh là một trong những mật thám giỏi nhất, luôn có trực giác sắc bén trong những vụ án phức tạp.
“Tốt, ta cho ngươi thời gian. Nhưng nếu sau mười ngày không tìm được bằng chứng gì mới, Ngô Tề sẽ bị xử tội theo luật.”
Ngô Tề cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng không thể giấu nổi lo lắng. Thời gian đang đếm ngược, và ông biết rằng mình đang đứng trên bờ vực sống chết.
Khi phiên triều kết thúc, Trần Khánh rời khỏi điện với tâm trạng nặng nề. Trong đầu anh, những câu hỏi không ngừng xoay quanh. Tại sao lại có người muốn hãm hại Ngô Tề? Ai đứng sau chuyện này?
Tối hôm đó, Trần Khánh gặp riêng Ngô Tề trong nhà giam. Ngô Tề ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ mục nát, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Ngài có biết ai có thể là kẻ thù của mình không?” Khánh hỏi, giọng nói nhỏ nhưng sắc bén.
Ngô Tề trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
“Ta không rõ. Trong triều, ai cũng có thể là bạn hoặc là thù. Nhưng ta tin rằng Tể tướng Trương Phúc có liên quan. Ông ta luôn muốn nắm quyền kiểm soát triều đình, và ta là trở ngại lớn nhất.”
Khánh suy nghĩ về điều đó. Trương Phúc thực sự là một kẻ đầy tham vọng, và việc gài bẫy Ngô Tề để loại bỏ một đối thủ là hoàn toàn có thể.
“Ta sẽ điều tra thêm về Trương Phúc và đám tay chân của ông ta,” Khánh quyết định. “Ngài yên tâm, tôi sẽ làm mọi cách để tìm ra sự thật.”
Ngô Tề gật đầu, ánh mắt bừng lên chút hy vọng. Khánh quay lưng bước ra ngoài, lòng đầy quyết tâm. Cuộc chiến tìm kiếm sự thật đã bắt đầu, và anh biết rằng con đường trước mắt sẽ đầy chông gai.