Động phủ của kẻ phản quốc - Chương 3
Chương 3: Bằng Chứng Giả Tạo
Ngày hôm sau, Trần Khánh rời phủ Lý Văn với tâm trạng nặng nề. Những gì anh chứng kiến trong phủ không thể coi là bằng chứng xác thực, nhưng lại đủ để làm dấy lên sự nghi ngờ mạnh mẽ. Cuốn sổ ghi chép kia không đơn giản chỉ là “vài ghi chép công việc” như Lý Văn đã nói. Cách ông ta phản ứng khi Khánh muốn xem qua đã quá rõ ràng – có điều gì đó ông ta đang che giấu.
Khánh biết mình phải cẩn trọng. Nếu đi quá nhanh, anh sẽ đánh động những kẻ đứng sau âm mưu này. Nhưng nếu đi quá chậm, mạng sống của Ngô Tề và có thể cả triều đình sẽ gặp nguy hiểm. Tình hình càng lúc càng phức tạp, và thời gian không đứng về phía anh.
Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Trần Khánh lặng lẽ đi đến nhà giam của Ngô Tề. Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng con đường nhỏ, tạo ra những bóng đen lờ mờ trên bức tường đá cũ kỹ. Khánh bước đi nhẹ nhàng, mắt luôn quan sát xung quanh, cẩn thận đề phòng bị theo dõi. Cuộc gặp gỡ này phải diễn ra trong bí mật tuyệt đối.
Bên trong nhà giam, Ngô Tề đang ngồi trên giường gỗ cứng, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía trước. Khuôn mặt ông hốc hác đi nhiều chỉ sau vài ngày bị giam cầm. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Khánh, ông khẽ ngẩng đầu lên.
“Quan Khánh…” Ngô Tề nói, giọng ông khàn đục. “Có tin tức gì mới không?”
Khánh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hạ giọng đáp:
“Tôi đã đến phủ Lý Văn hôm nay. Ông ta có vẻ liên quan đến vụ này. Trong phủ, tôi phát hiện một cuốn sổ ghi chép khả nghi, nhưng ông ta không cho tôi xem. Điều đó càng làm tôi tin rằng ông ấy có điều gì đó đang che giấu.”
Ngô Tề nhíu mày, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng.
“Lý Văn… Đúng rồi. Ta đã luôn nghi ngờ hắn. Hắn không phải là người trung thành với triều đình. Có lần hắn cố tình thúc đẩy những chính sách lợi ích cho những thương nhân ngoại bang, nhưng lúc đó ta chưa có đủ bằng chứng để vạch trần hắn.”
Khánh gật đầu, đôi mắt sắc bén. “Nhưng nghi ngờ thôi thì không đủ, chúng ta cần bằng chứng. Cuốn sổ đó có thể là chìa khóa, nhưng chúng ta không thể lén lút lấy nó mà không gây chú ý. Tôi sẽ cần một kế hoạch cụ thể để làm điều này.”
Ngô Tề im lặng trong giây lát, rồi bất chợt ông nói nhỏ, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó:
“Khánh, ta nhớ rồi. Có một người trong phủ Lý Văn mà ngươi có thể tin tưởng được – tên hắn là Phạm Hạo, một gia nhân lâu năm. Hạo từng chịu ơn ta khi hắn còn nhỏ, ta tin hắn sẽ giúp ngươi nếu ngươi có thể liên lạc với hắn.”
Khánh gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
“Tôi sẽ tìm cách liên hệ với Phạm Hạo. Đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta tìm ra sự thật.”
Khi Trần Khánh rời nhà giam, trời đã khuya hẳn. Đường phố vắng tanh, chỉ có những ngọn đèn lồng lắc lư dưới làn gió lạnh. Tâm trí anh đang quay cuồng với hàng loạt kế hoạch và phương án. Mọi chuyện đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, và nếu anh không cẩn thận, tất cả sẽ sụp đổ.
Sáng hôm sau, Khánh âm thầm thực hiện kế hoạch tiếp cận Phạm Hạo. Anh đến khu chợ trong kinh thành, nơi những người hầu cận của các quan lại thường lui tới để mua sắm. Khánh giả vờ là một người bán hàng rong, chờ đợi trong một góc kín đáo. Cuối cùng, sau một lúc chờ đợi, anh thấy Phạm Hạo bước ra khỏi đám đông, một tay xách giỏ đầy hàng hóa.
Khánh bước nhanh về phía Hạo, giữ khoảng cách an toàn để không gây chú ý. Khi đến gần, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Phạm Hạo, ta cần nói chuyện với ngươi.”
Phạm Hạo giật mình quay lại, đôi mắt mở to đầy sợ hãi khi nhìn thấy Khánh. Nhưng khi nhận ra đó là ai, khuôn mặt anh ta dần dịu lại, nhưng vẫn còn lo lắng.
“Quan Khánh, ngài làm gì ở đây? Nếu bị phát hiện, cả hai chúng ta đều gặp rắc rối lớn.”
Khánh bước tới gần hơn, hạ giọng thì thầm.
“Ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Đây là về Ngô Tề – ông ta đã bị gài bẫy. Ta biết ngươi từng chịu ơn ông ấy. Nếu ngươi giúp chúng ta, ông ấy có thể được minh oan.”
Phạm Hạo cúi đầu, ngập ngừng trong giây lát. Sau cùng, anh ta nói, giọng khàn khàn:
“Ngài muốn gì từ tôi?”
Khánh nhìn thẳng vào mắt Hạo.
“Ta cần cuốn sổ ghi chép trong phòng của Lý Văn. Ngươi có thể giúp ta lấy nó không?”
Phạm Hạo ngần ngại, khuôn mặt đầy do dự. “Ngài Khánh, nếu tôi bị phát hiện, không chỉ tôi mà cả gia đình tôi sẽ bị liên lụy. Lý Văn rất nghiêm khắc, và ông ta không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội.”
Khánh đặt tay lên vai Hạo, giọng nói đầy khích lệ.
“Ta hiểu những rủi ro mà ngươi phải đối mặt. Nhưng nếu ngươi giúp ta, không chỉ Ngô Tề được cứu mà cả triều đình cũng tránh được một âm mưu phản bội lớn. Ta hứa sẽ bảo vệ ngươi và gia đình nếu ngươi bị phát hiện.”
Phạm Hạo cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng. Anh ta lặng thinh trong một lúc lâu trước khi khẽ gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ giúp ngài. Nhưng tôi cần thời gian. Lý Văn rất cẩn thận, và tôi không thể lấy cuốn sổ ngay lập tức.”
Khánh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi chỉ cần tìm cơ hội tốt nhất. Khi có tin tức, hãy đến gặp ta.”
Phạm Hạo cúi chào rồi nhanh chóng rời đi, để lại Trần Khánh đứng đó, lòng tràn ngập hy vọng và cả nỗi lo âu. Mọi thứ đang phụ thuộc vào Phạm Hạo – và anh biết rằng cuộc chiến với những kẻ phản bội còn lâu mới kết thúc.