Du Hành Thời Gian và Thay Đổi Lịch Sử - Chương 4
Chương 4: Sự Hiểu Biết Đau Đớn
Buổi sáng sau cuộc tấn công, không khí trong lành của làng quê dường như tràn đầy niềm hy vọng mới. Những người lính mệt mỏi nhưng tràn đầy phấn khởi vì đã chiến thắng một trận chiến quan trọng. Tuy nhiên, Hoàng không thể ngừng nghĩ về những hậu quả mà việc thay đổi lịch sử có thể mang lại.
Hoàng ngồi trong phòng thí nghiệm tạm thời của mình, kiểm tra các thiết bị và ghi chép lại mọi thứ. Hưng bước vào, mang theo một cốc nước trà nóng.
“Ông Hoàng, ông ổn chứ? Tôi thấy ông trông có vẻ lo lắng,” Hưng nói, đặt cốc trà xuống bàn.
Hoàng ngẩng đầu lên, mỉm cười mệt mỏi. “Cảm ơn, Hưng. Tôi ổn. Chỉ là có quá nhiều điều phải suy nghĩ.”
Hưng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt quan tâm. “Ông đang lo về điều gì? Chúng ta đã thắng trận chiến này, và nhờ có ông, chúng ta có thêm niềm tin để tiếp tục.”
Hoàng thở dài. “Đúng vậy, chúng ta đã chiến thắng. Nhưng tôi lo lắng về những hậu quả không thể lường trước của việc thay đổi quá khứ. Mỗi hành động chúng ta làm đều có thể tạo ra những biến đổi lớn trong dòng chảy thời gian.”
Hưng im lặng một lúc, suy nghĩ về lời của Hoàng. “Ông đã từng nói rằng mọi hành động đều có hệ quả. Nhưng ông cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều. Nếu không có ông, chúng tôi có lẽ đã phải chịu tổn thất nặng nề.”
“Đúng, nhưng tôi vẫn không chắc chắn về những gì mình đã làm,” Hoàng đáp. “Tôi không biết liệu những thay đổi này sẽ dẫn đến những hậu quả gì trong tương lai.”
Những ngày sau đó, Hoàng tiếp tục theo dõi tình hình và cố gắng không can thiệp quá nhiều vào các sự kiện lịch sử. Tuy nhiên, ông không thể tránh khỏi việc nhận ra rằng những hành động của mình đã tạo ra những biến đổi không mong muốn.
Một ngày nọ, khi Hoàng đang giúp đỡ trong trại y tế, ông nhận được tin tức đau lòng. Một số người lính mà ông đã trở nên thân thiết đã hy sinh trong một trận chiến gần đây. Hoàng cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, và sự lo lắng về việc thay đổi lịch sử càng trở nên sâu sắc hơn.
Hoàng quyết định quay lại hiện tại để xem những thay đổi mà mình đã tạo ra. Khi ông bước vào cỗ máy thời gian và thiết lập tọa độ, lòng ông đầy hồi hộp và sợ hãi.
Khi Hoàng trở lại phòng thí nghiệm ban đầu của mình, ông nhận ra mọi thứ đã thay đổi. Cảnh quan bên ngoài trông khác biệt, và công nghệ đã tiến bộ vượt bậc. Tuy nhiên, khi ông tìm kiếm thông tin về những người thân yêu và bạn bè, ông phát hiện ra rằng nhiều người trong số họ đã không còn tồn tại.
Hoàng ngồi xuống, cảm thấy sự hối hận tràn ngập trong lòng. Ông nhận ra rằng mỗi hành động nhỏ trong quá khứ đều có thể gây ra những hiệu ứng lan tỏa lớn lao, và việc thay đổi lịch sử không hề đơn giản như ông tưởng.
Hoàng quyết định quay lại quá khứ một lần nữa, nhưng lần này ông sẽ không cố gắng thay đổi những sự kiện lớn mà chỉ giúp đỡ một cách âm thầm và ít ảnh hưởng nhất. Ông hiểu rằng mình không thể kiểm soát mọi thứ, nhưng ít nhất ông có thể làm điều tốt nhất trong khả năng của mình mà không gây ra những hậu quả khôn lường.
Khi trở lại năm 1960, Hoàng tiếp tục làm việc cùng Hưng và những người lính, nhưng lần này ông hành động thận trọng hơn. Ông tập trung vào việc giúp đỡ từng cá nhân, cải thiện cuộc sống hàng ngày của họ mà không can thiệp vào các sự kiện lịch sử lớn.
Hoàng nhận ra rằng điều quan trọng nhất không phải là thay đổi lịch sử, mà là học cách chấp nhận và đối mặt với nó. Ông hiểu sâu sắc hơn về bản chất con người và những mối liên hệ vô hình giữa các sự kiện trong cuộc đời.
Với lòng kiên nhẫn và sự quyết tâm, Hoàng tiếp tục cuộc hành trình của mình, biết rằng mình đã tìm thấy một con đường đúng đắn hơn để giúp đỡ những người mình yêu thương mà không làm thay đổi dòng chảy tự nhiên của thời gian.