Du Hành Thời Gian và Thay Đổi Lịch Sử - Chương 5
Chương 5: Quyết Định Cuối Cùng
Thời gian trôi qua, Hoàng càng ngày càng cảm nhận được sâu sắc những hệ quả của việc thay đổi quá khứ. Dù đã cẩn thận và thận trọng hơn, ông vẫn không thể tránh khỏi những suy nghĩ về những gì mình đã làm và những gì mình có thể làm tiếp theo. Ông biết rằng việc du hành thời gian không chỉ là một phép màu mà còn là một gánh nặng.
Một buổi chiều, khi Hoàng đang ngồi dưới gốc cây lớn trong làng, Hưng đến tìm ông. Ánh mắt của Hưng thể hiện sự lo lắng và tò mò.
“Ông Hoàng, ông đã ở đây khá lâu rồi. Ông có bao giờ nghĩ về việc trở về tương lai và sống cuộc sống của mình không?” Hưng hỏi.
Hoàng thở dài, nhìn lên bầu trời xanh. “Tôi đã nghĩ về điều đó rất nhiều, Hưng. Tôi đã thấy và học được rất nhiều điều khi ở đây. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng tôi không thể ở lại đây mãi mãi.”
Hưng ngồi xuống bên cạnh Hoàng, yên lặng một lúc. “Chúng tôi sẽ rất nhớ ông, ông Hoàng. Ông đã giúp chúng tôi rất nhiều, và tôi không biết làm sao để cảm ơn ông đủ.”
Hoàng mỉm cười, đặt tay lên vai Hưng. “Cảm ơn, Hưng. Tôi cũng sẽ rất nhớ mọi người. Nhưng tôi cần phải trở về để xem những gì mình đã thay đổi và làm gì tiếp theo.”
Vào một buổi tối, Hoàng triệu tập một cuộc họp nhỏ với Hưng và những người lính thân thiết. Ông giải thích rằng mình cần phải trở về tương lai và rằng đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau.
“Nhưng ông Hoàng, chúng tôi sẽ ra sao khi không có ông?” một người lính trẻ tên là Tuấn hỏi, mắt đỏ hoe.
“Tuấn, các bạn đã mạnh mẽ và kiên cường từ trước khi tôi đến đây. Các bạn đã học được nhiều điều và tôi tin rằng các bạn sẽ tiếp tục chiến đấu và bảo vệ quê hương,” Hoàng đáp.
Hưng gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gì ông đã làm cho chúng tôi, ông Hoàng. Ông đã thay đổi cuộc sống của chúng tôi mãi mãi.”
Sáng hôm sau, Hoàng chuẩn bị quay trở lại tương lai. Linh đứng bên cạnh cỗ máy thời gian, ánh mắt buồn bã nhưng kiên định.
“Ông chắc chắn muốn quay về chứ, thầy Hoàng?” Linh hỏi.
“Đúng vậy, Linh. Tôi cần phải đối mặt với những gì mình đã thay đổi và tìm cách để sửa chữa nếu cần thiết,” Hoàng đáp.
Linh gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Chúc thầy may mắn. Chúng tôi sẽ luôn nhớ về thầy.”
Hoàng mỉm cười, ôm Linh một cái ôm thật chặt. “Cảm ơn, Linh. Hãy mạnh mẽ và tiếp tục giúp đỡ mọi người.”
Khi Hoàng trở lại hiện tại, ông nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi. Công nghệ tiến bộ hơn, xã hội phát triển hơn, nhưng cũng có những mất mát và đau thương. Hoàng quyết định rằng mình sẽ không sử dụng cỗ máy thời gian để thay đổi quá khứ nữa. Thay vào đó, ông sẽ học cách chấp nhận và sống với những gì đã xảy ra, cố gắng làm điều tốt nhất cho tương lai.
Với quyết định này, Hoàng tập trung vào việc nghiên cứu và phát triển công nghệ vì lợi ích của loài người, không còn can thiệp vào dòng chảy tự nhiên của thời gian. Ông biết rằng việc du hành thời gian đã dạy cho ông nhiều bài học quý giá về trách nhiệm và sự hy sinh.
Cuộc hành trình của Hoàng không kết thúc ở việc thay đổi quá khứ, mà ở việc hiểu rõ và chấp nhận trách nhiệm của mình đối với tương lai. Ông nhận ra rằng không phải thay đổi lịch sử, mà là học cách sống với nó và làm điều tốt nhất từ những gì mình có.
Với lòng quyết tâm và sự kiên nhẫn, Hoàng tiếp tục công việc của mình, biết rằng mình đã tìm thấy một con đường đúng đắn hơn để giúp đỡ loài người mà không làm thay đổi dòng chảy tự nhiên của thời gian.