Đưa ra các chính sách xã hội mới - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Cải Cách
Năm ấy, Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh núi Ngọa Long, ngắm nhìn vùng đất Thục sau bao năm chiến tranh tàn phá. Lúa không còn xanh tốt như trước, người dân vẫn còn lầm than vì mất mát, đói khát và kiệt quệ. Trong tâm trí ông, những khát khao về một quốc gia thịnh vượng không còn chỉ dừng lại ở chiến thắng quân sự, mà còn là việc cải thiện đời sống của từng người dân. Ông biết rằng, nếu không tạo ra một nền tảng xã hội bền vững, nhà Thục sẽ khó mà duy trì được lâu dài.
Gia Cát Lượng trở về thư phòng, trải ra một tấm bản đồ lớn của Trung Nguyên. Bên cạnh ông là một nhóm quan chức trẻ trung và nhiệt huyết, trong đó nổi bật là Tưởng Uyển và Phí Y, những người luôn tôn trọng và ủng hộ mọi quyết định của ông.
“Thưa thừa tướng,” Tưởng Uyển lên tiếng, “tình hình dân chúng hiện giờ rất bi đát. Lương thực thiếu thốn, nhiều người không còn đất canh tác, và các vết thương chiến tranh vẫn còn đó. Liệu có cần đẩy mạnh quân sự để giữ vững biên cương trước?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ông lấp lánh nhưng kiên định. “Chúng ta không thể chỉ dựa vào sức mạnh quân sự mãi được. Để xây dựng một quốc gia lâu dài, phải xuất phát từ lòng dân. Ta đã suy nghĩ nhiều, và giờ là lúc chúng ta bắt đầu một cuộc cải cách lớn.”
Phí Y hỏi: “Thừa tướng, người định bắt đầu từ đâu?”
Gia Cát Lượng chỉ tay vào vùng trung tâm của bản đồ, nơi các đồng ruộng từng trù phú giờ chỉ còn là những mảnh đất cằn cỗi. “Đất đai. Ta sẽ bắt đầu từ việc cải cách đất đai. Nhiều người dân đã mất nhà cửa, không còn đất để canh tác. Nhưng quý tộc và những kẻ có quyền vẫn đang sở hữu quá nhiều đất đai không sử dụng. Ta sẽ ra lệnh thu hồi một phần đất và chia lại cho những nông dân không có ruộng. Họ cần có đất để trồng trọt, từ đó chúng ta sẽ có lương thực, và nhân dân sẽ lại hạnh phúc.”
“Nhưng thưa thừa tướng, không phải sẽ có sự phản đối từ phía các quý tộc sao?” Tưởng Uyển lo lắng.
Gia Cát Lượng gật đầu, nhưng ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Chắc chắn sẽ có, nhưng ta sẽ thuyết phục họ. Nếu không muốn mất tất cả, họ phải đồng ý chia sẻ một phần. Chúng ta sẽ thực hiện một cách có kế hoạch và hợp lý.”
Tưởng Uyển im lặng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Thừa tướng nói rất phải. Nếu người dân có đất để trồng trọt, kinh tế sẽ dần phục hồi.”
Phí Y nói thêm: “Ngoài ra, chúng ta cần có những chương trình hỗ trợ sản xuất. Nông dân không chỉ cần đất, mà còn cần giống cây trồng, công cụ sản xuất. Chúng ta có thể thiết lập các kho dự trữ lương thực, để phòng ngừa khi mùa màng thất bát.”
Gia Cát Lượng nhìn Phí Y, ánh mắt của ông như phát ra sự tán thưởng. “Phí Y, đúng là ngươi đã đọc thấu suy nghĩ của ta. Chúng ta cần có sự hỗ trợ toàn diện. Không chỉ là đất đai, mà còn là cách canh tác, cách duy trì sản xuất lâu dài. Ta sẽ giao cho ngươi phụ trách việc này. Hãy tập trung phát triển các vùng canh tác lớn, thiết lập kho lương thực và tìm cách tăng năng suất nông nghiệp.”
Phí Y cúi đầu chấp nhận nhiệm vụ. “Vâng, thưa thừa tướng. Ta sẽ làm hết sức mình.”
Bên ngoài thư phòng, những cánh chim bay lượn, tiếng dân chúng vang vọng từ xa, như một lời nhắc nhở về trách nhiệm nặng nề mà Gia Cát Lượng đang gánh vác. Ông biết rằng, để thay đổi một xã hội đã quen với sự bất công và bóc lột, ông sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức. Nhưng lòng ông luôn kiên định, bởi niềm tin rằng chỉ có sự đoàn kết và hạnh phúc của người dân mới tạo nên một quốc gia mạnh mẽ và bền vững.
Trong những ngày tiếp theo, Gia Cát Lượng tổ chức các cuộc họp bàn với nhiều quan chức địa phương. Các quý tộc bắt đầu tỏ ra lo lắng khi nghe tin về kế hoạch cải cách. Một số người đến gặp Gia Cát Lượng để bày tỏ quan điểm.
“Thừa tướng,” một quý tộc già lên tiếng, “đất đai là tài sản của chúng ta từ nhiều đời nay. Nếu chia sẻ nó đi, chúng tôi sợ rằng không còn quyền lực và giàu có như trước.”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt nghiêm nghị. “Quyền lực và giàu có chỉ có ý nghĩa khi quốc gia này ổn định và thịnh vượng. Nếu chúng ta không giúp đỡ người dân, họ sẽ nổi loạn. Khi đó, các ngươi sẽ mất nhiều hơn cả đất đai.”
Quý tộc già lặng người, hiểu rằng Gia Cát Lượng nói đúng. Sau một lúc suy nghĩ, ông ta gật đầu. “Chúng tôi hiểu rồi. Sẽ ủng hộ kế hoạch của thừa tướng.”
Với sự đồng thuận của các quý tộc, Gia Cát Lượng nhanh chóng triển khai cải cách đất đai. Ông đi khắp các vùng, trò chuyện với nông dân, lắng nghe những khó khăn của họ. Ông ra lệnh chia lại đất đai một cách công bằng, đồng thời thiết lập các chương trình hỗ trợ sản xuất như đã bàn.
Những tháng sau đó, những cánh đồng cằn cỗi dần xanh lại, lúa bắt đầu mọc lên tươi tốt. Người dân bắt đầu thấy hy vọng trở lại sau những năm dài đói khổ. Gia Cát Lượng đứng nhìn những cánh đồng ấy, lòng ông nhẹ nhõm và tự hào. Đây chỉ là bước đầu tiên, nhưng ông tin rằng với sự kiên trì và tận tâm, ông có thể biến giấc mơ về một xã hội công bằng và thịnh vượng thành hiện thực.