Dưới Áo Giáp, Có Một Trái Tim - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Cuộc Chiến
Bầu trời u ám bao trùm trại quân, những đám mây đen nặng nề như đang báo trước một cơn bão. Tôn Minh, một bác sĩ trẻ tuổi, ngồi trong một góc nhỏ của trại, bên cạnh một bộ dụng cụ y tế cũ kỹ. Âm thanh ồn ào từ những người lính luyện tập bên ngoài khiến ông không thể tập trung. Những vết thương, nỗi đau của họ, và những giấc mơ về hòa bình cứ luẩn quẩn trong tâm trí ông.
“Bác sĩ Tôn, lại đây nhanh lên!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Trần Lâm, chỉ huy của trại quân, lao vào với vẻ mặt khẩn trương. “Chúng ta có thương binh! Cần sự giúp đỡ ngay lập tức!”
Tôn Minh vội vàng đứng dậy, tim đập thình thịch. “Có bao nhiêu người bị thương?” ông hỏi, đồng thời thu dọn dụng cụ y tế của mình.
“Ba người, họ vừa trở về từ trận chiến ở phía Bắc,” Trần Lâm đáp. “Họ bị thương nặng, và một người có thể không sống nổi!”
“Chúng ta phải làm nhanh!” Tôn Minh gật đầu, chạy theo Trần Lâm ra ngoài.
Khi đến nơi, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến trái tim ông thắt lại. Ba người lính nằm trên đất, mặt mũi đầy máu, gương mặt tái nhợt. Những người lính khác đứng quanh, lo lắng và bất an. Tôn Minh quỳ xuống bên cạnh một người lính, kiểm tra vết thương trên đùi anh ta.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp anh,” Tôn Minh nói, cố gắng tạo ra sự an tâm trong lòng người lính. “Trần Lâm, giúp tôi đưa người này lên băng ca!”
“Được rồi, mọi người giúp một tay!” Trần Lâm ra lệnh. Họ nhanh chóng khiêng người lính lên băng ca và đưa về phía trại.
Tôn Minh tập trung vào việc sơ cứu. Ông dùng một mảnh vải để cầm máu và băng bó những vết thương. Giữa lúc đang làm việc, một giọng nói khô khan cất lên: “Bác sĩ Tôn, có phải việc chữa bệnh của ông đã đến hồi kết rồi không?”
Tôn Minh ngẩng đầu, nhìn thấy một người lính cao lớn đứng gần đó. Đó là Hắc Lân, một người lính nổi tiếng với sự hung dữ. “Ông có thể cứu chữa những người khác, nhưng tôi thì không cần. Tôi không tin vào những kẻ yếu đuối như ông!” Hắc Lân tiếp tục, ánh mắt chế nhạo.
“Im đi, Hắc Lân!” Trần Lâm quát. “Nếu không có Tôn Minh, nhiều người trong chúng ta có thể đã không sống sót. Hãy tôn trọng công việc của anh ấy!”
“Công việc? Anh ta chỉ là một kẻ yếu đuối!” Hắc Lân phản bác, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt của anh ta bắt đầu lùi lại.
Tôn Minh không để tâm đến lời nói của Hắc Lân, tiếp tục làm việc. “Nghe tôi nói, tôi cần một người giúp đỡ để giữ chặt băng gạc này,” ông yêu cầu.
Một lính trẻ tên là Lâm Duy, vừa mới gia nhập quân đội, tiến lại gần. “Tôi sẽ giúp!” Duy nói, mặt mày đầy quyết tâm.
“Hãy giữ chặt nó lại, đừng để máu chảy ra thêm,” Tôn Minh chỉ thị. Duy gật đầu và làm theo. Tôn Minh tiếp tục băng bó vết thương, và qua từng động tác, ông cảm nhận được sự nỗ lực của Duy.
Khi đã hoàn thành ca cấp cứu đầu tiên, Tôn Minh nhìn lên. “Cần phải di chuyển nhanh chóng, chúng ta không có nhiều thời gian. Ai còn lại trong số họ?”
Trần Lâm chỉ vào một người lính khác, kêu lên: “Đó là Tôn Hải, anh ta đã mất rất nhiều máu!”
Tôn Minh lập tức chạy đến, nhìn vào vết thương của Tôn Hải. “Hãy giữ yên, chúng tôi sẽ giúp anh!” ông trấn an. Tuy nhiên, Tôn Hải đã hôn mê.
“Chúng ta phải truyền máu cho anh ấy,” Tôn Minh nói, giọng ông mạnh mẽ nhưng tràn đầy lo âu. “Ai sẵn sàng?”
Hắc Lân bước lên một cách dứt khoát. “Tôi sẽ cho anh ta máu. Dù gì thì tôi cũng không muốn nhìn thấy ai chết trong trận chiến này!” Sự quyết tâm trong giọng nói của anh đã khiến mọi người ngạc nhiên.
Tôn Minh nhìn Hắc Lân với sự cảm kích. “Cảm ơn, hãy ngồi xuống và để tôi làm.” Ông lấy một bộ dụng cụ, chuẩn bị truyền máu cho Tôn Hải.
“Ông có chắc rằng mình có thể làm được không?” Hắc Lân hỏi, ánh mắt nghi ngờ hiện rõ.
“Chắc chắn, tôi đã làm điều này nhiều lần,” Tôn Minh trả lời. Ông bắt đầu tiến hành truyền máu, trong khi Lâm Duy đứng bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ.
Sau khi hoàn tất, Tôn Minh đứng dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Bây giờ chúng ta chỉ còn lại chờ đợi. Hy vọng rằng anh ta sẽ hồi tỉnh.”
Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn, Tôn Minh. Anh đã làm rất tốt.”
Hắc Lân, trước đây là kẻ chỉ trích, giờ đây lại đứng bên cạnh Tôn Minh, cúi đầu. “Tôi xin lỗi vì đã không tin tưởng anh. Thực sự, công việc của anh rất quan trọng.”
“Cảm ơn bạn, Hắc Lân. Tất cả chúng ta đều cần nhau trong cuộc chiến này,” Tôn Minh đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Trời bỗng nhiên sáng lên, ánh nắng bắt đầu len lỏi qua những đám mây, mang đến một chút hy vọng giữa những khó khăn. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, nhưng Tôn Minh đã cảm thấy sức mạnh từ sự đoàn kết của mọi người. Ông biết rằng, dù phải đối mặt với bao gian khổ, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách.
Tôn Minh nhìn về phía chân trời, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Đế Quốc Hán sẽ trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết!”