Dưới Áo Giáp, Có Một Trái Tim - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sau một đêm dài, không khí trong trại quân trở nên nặng nề. Những tiếng rên rỉ và nỗi lo lắng bao trùm khắp nơi. Tôn Minh không ngủ được, ông ngồi bên cạnh giường của Tôn Hải, theo dõi từng hơi thở của người lính trẻ. Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng bắt đầu len lỏi qua khe cửa, làm sáng lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tôn Hải.
“Cố lên, Tôn Hải,” Tôn Minh lẩm bẩm, tay ông nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang lạnh cóng của Tôn Hải. “Anh không được bỏ cuộc. Chúng ta cần anh.”
Đột nhiên, Tôn Hải mở mắt ra, ánh mắt anh lờ đờ nhưng vẫn còn một tia sáng. “Bác sĩ… tôi… tôi còn sống sao?” anh thều thào, giọng nói yếu ớt.
“Vâng, anh vẫn còn sống. Hãy nghỉ ngơi, tôi sẽ ở đây,” Tôn Minh đáp, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tôn Hải đã tỉnh lại.
Chưa kịp thở phào, Trần Lâm xuất hiện, nét mặt đầy lo lắng. “Tôn Minh, có một vấn đề lớn. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo sắp diễn ra. Tin tức từ phía Bắc cho biết quân địch đang lên kế hoạch tấn công.”
“Chúng ta còn nhiều thương binh cần chữa trị. Làm thế nào chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu?” Tôn Minh hỏi, lòng nặng trĩu.
“Chúng ta sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Nếu không chiến đấu, chúng ta sẽ bị tiêu diệt,” Trần Lâm khẳng định, ánh mắt rắn rỏi.
Tôn Minh gật đầu, ông hiểu rõ sự cấp bách. “Vậy chúng ta cần lên kế hoạch cho việc di chuyển thương binh. Cần tìm ra cách để bảo vệ họ trong trận chiến sắp tới.”
“Đúng vậy. Hãy triệu tập những người lính khỏe mạnh. Chúng ta sẽ cần sự hỗ trợ từ họ,” Trần Lâm nói rồi nhanh chóng rời đi.
Tôn Minh quyết định ở lại chăm sóc Tôn Hải thêm một lúc nữa trước khi rời đi. Khi ông quay lại, ánh mắt của Tôn Hải vẫn đầy sự nghi ngờ. “Bác sĩ, liệu có thật là chúng ta sẽ thắng trong trận chiến này không?” anh hỏi.
“Đó là điều chúng ta phải làm,” Tôn Minh trả lời. “Chúng ta phải chiến đấu vì quê hương của mình.”
Với tâm trạng nặng nề, Tôn Minh đứng dậy và đi về phía khu vực huấn luyện, nơi các lính đang tập trung chuẩn bị cho trận chiến. Khi đến nơi, ông thấy những người lính đang rèn luyện, bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Mọi người! Lắng nghe!” Trần Lâm gọi lớn. “Chúng ta sẽ có một trận chiến lớn trong vài ngày tới. Những ai khỏe mạnh, hãy sẵn sàng! Chúng ta cần tất cả sự quyết tâm và dũng cảm của các bạn!”
Những người lính hô vang và nâng cao thanh gươm, thể hiện tinh thần quyết chiến. Tôn Minh cảm thấy niềm tin của họ đang dâng cao, nhưng trong lòng ông vẫn đầy lo lắng.
“Bác sĩ!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Tôn Minh quay lại và thấy Hắc Lân, người mà trước đây ông đã phải đấu tranh để giành được sự tin tưởng. “Tôi muốn giúp anh trong việc chăm sóc thương binh.”
“Cảm ơn, Hắc Lân. Sự giúp đỡ của bạn rất cần thiết. Nhưng bạn phải đảm bảo rằng bạn cũng sẽ bảo vệ chính mình,” Tôn Minh nhắc nhở.
“Đừng lo, tôi sẽ giữ mình an toàn,” Hắc Lân đáp với vẻ tự tin. “Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau!”
Tôn Minh gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm lại. Mọi thứ có vẻ đang thay đổi. Họ bắt đầu di chuyển các thương binh từ khu vực chữa trị đến một vị trí an toàn hơn.
Khi công việc đang diễn ra, một tiếng la lớn vang lên từ phía trước. “Có lính địch đến! Tất cả chuẩn bị chiến đấu!” Trần Lâm hét lên.
Sự hỗn loạn lập tức bao trùm. Tôn Minh chạy đến nơi, nơi mà những người lính đang chuẩn bị vũ khí. Ông không thể làm gì khác ngoài việc đứng bên ngoài, lòng đầy lo lắng cho các thương binh.
“Bác sĩ, chúng tôi sẽ giữ an toàn cho các thương binh,” một lính trẻ nói với ông, nhưng vẻ mặt của họ thể hiện sự lo lắng.
Tôn Minh nhìn vào mắt họ, ông biết rằng họ đều sợ hãi. “Hãy làm tất cả những gì có thể. Tôi sẽ ở đây, sẵn sàng chữa trị cho bất kỳ ai cần.”
“Có thể không cần, nhưng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!” một người lính khác nói và nắm chặt thanh gươm.
Khi quân địch xuất hiện, một cuộc chiến ác liệt nổ ra. Âm thanh của gươm đao vang vọng khắp nơi, tiếng la hét hòa lẫn với tiếng chiến tranh. Tôn Minh đứng bên lề, quan sát các lính đánh nhau, trái tim ông đau nhói mỗi khi thấy một người ngã xuống.
Một lúc sau, ông thấy Hắc Lân đang chiến đấu mạnh mẽ, những đòn đánh của anh mạnh mẽ và dứt khoát. Tôn Minh cảm thấy tự hào khi thấy sự dũng cảm của anh.
“Bác sĩ, cần giúp đỡ!” Trần Lâm gào lên khi một lính bị thương ngã xuống gần Tôn Minh.
“Đến đây, mau!” Tôn Minh chạy đến, nhanh chóng chăm sóc cho lính bị thương. Ông làm việc với tốc độ nhanh nhất có thể, mỗi giây đều quý giá.
“Đừng lo, anh sẽ ổn thôi!” Tôn Minh động viên, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy tình hình xung quanh, ông cảm thấy bất lực.
“Chúng ta cần phải giữ vững!” Trần Lâm hét lên, tiếp tục chiến đấu. “Không được lùi bước!”
Cuộc chiến tiếp diễn, và Tôn Minh kiên quyết ở lại để giúp đỡ. Ông không thể rời đi, dù cho mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn. Trong lòng ông chỉ có một suy nghĩ: bảo vệ những người lính, chữa trị cho họ, và không để bất kỳ ai phải bỏ cuộc.
Thời khắc quyết định đang đến gần, và Tôn Minh biết rằng cuộc chiến này sẽ định đoạt số phận của họ. Ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía những người lính đang chiến đấu, và thầm hứa rằng sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ họ.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc! Chúng ta sẽ chiến đấu!” Tôn Minh kêu lên, hòa cùng tiếng hô vang của các lính. Đoàn kết và niềm tin sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn trong cuộc chiến này.