Dưới Áo Giáp, Có Một Trái Tim - Chương 3
Chương 3: Chiến Trận Đẫm Máu
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi lên chiến trường, nơi những người lính đang chiến đấu với sự quyết tâm và dũng cảm. Tiếng gươm va chạm, tiếng hét vang vọng và cả những tiếng rên rỉ của những người bị thương tạo nên một bản giao hưởng bi tráng. Tôn Minh đứng giữa vòng chiến, lòng nặng trĩu khi nhìn thấy những người bạn đồng đội ngã xuống.
“Hãy kiên cường! Không được lùi bước!” Trần Lâm hô to, với thanh gươm trong tay, ông dẫn đầu một nhóm lính xông lên phía trước, tấn công quân địch đang chiếm ưu thế.
“Bác sĩ! Cần hỗ trợ bên cánh trái!” Một lính trẻ tên Duy gào lên, chỉ về phía những người lính đang bị vây quanh.
“Chúng ta phải di chuyển nhanh!” Tôn Minh trả lời, nhanh chóng lấy bộ dụng cụ y tế và chạy về phía cánh trái, nơi có nhiều người lính đang bị thương. Ông thấy một người lính bị thương nặng, máu chảy ra không ngừng.
“Tôi cần một người giúp tôi!” Tôn Minh kêu lên, trong khi cố gắng cầm máu cho người lính.
“Hãy để tôi!” Hắc Lân nói, chạy đến với ánh mắt kiên quyết. “Tôi sẽ giữ chặt vết thương cho anh ta!”
“Rất tốt. Giữ vững và đừng để nó chảy ra thêm,” Tôn Minh chỉ đạo, lòng cảm kích khi thấy Hắc Lân không chỉ chiến đấu mà còn sẵn sàng hỗ trợ ông trong việc chữa trị.
Khi Hắc Lân giữ chặt vết thương, Tôn Minh nhanh chóng làm sạch vết thương và băng bó. Ông làm việc với tốc độ chóng mặt, nhưng cảm giác hồi hộp ngày càng tăng. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và họ cần phải hoàn tất việc này nhanh chóng.
“Bác sĩ, anh có thấy tình hình không? Chúng ta đang thua!” một lính khác kêu lên, ánh mắt hoảng loạn.
“Cố gắng giữ bình tĩnh! Chúng ta không được bỏ cuộc!” Tôn Minh động viên, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy nỗi sợ hãi. “Nếu có thể, hãy giúp đỡ những người khác. Chúng ta cần tăng cường sức mạnh cho nhau.”
Hắc Lân và Tôn Minh hoàn thành việc băng bó cho người lính và tiếp tục chạy đến nơi khác. Họ thấy một nhóm lính đang bám trụ, chống lại quân địch nhưng có vẻ không còn sức lực. Trần Lâm đang gắng gượng dẫn dắt họ.
“Cùng lên nào! Chúng ta không thể để họ vượt qua!” Trần Lâm hô hào, nhưng có vẻ như ông đang dần kiệt sức.
“Trần Lâm!” Tôn Minh gọi lớn, “Cần cứu chữa ngay cho những người bị thương! Hãy gửi họ tới đây!”
“Hãy giữ vững! Đừng bỏ cuộc!” Trần Lâm hứa hẹn và tiếp tục chỉ huy. Nhưng ánh mắt của ông có phần u ám.
Khi những người lính bắt đầu lùi lại, Tôn Minh cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao. “Chúng ta cần tạo một chiến thuật mới! Nếu không, chúng ta sẽ không thể tiếp tục,” ông kêu lên.
“Hãy tìm cách bao vây quân địch!” Hắc Lân đề xuất. “Chúng ta có thể tập trung lực lượng ở một điểm và tấn công từ nhiều hướng.”
“Ý hay! Chúng ta cần những người mạnh mẽ để làm điều đó,” Tôn Minh đồng tình. “Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc những người bị thương. Nhưng nếu có ai đến đây cần chữa trị, hãy cho tôi biết ngay!”
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn trong những tiếng la hét, những ánh gươm sáng chói và những vết máu trải dài trên mặt đất. Hắc Lân và một số lính khác bắt đầu hình thành một kế hoạch tấn công.
Tôn Minh không thể ngồi yên. Ông quyết định phải giúp đỡ bằng cách khuyến khích tinh thần của những người lính. “Hãy lắng nghe! Chúng ta không chỉ chiến đấu cho bản thân mà còn vì những người đã ngã xuống! Chúng ta sẽ không để sự hy sinh của họ vô ích!”
Sự quyết tâm của ông đã khiến một số người lính khôi phục lại tinh thần. Họ bắt đầu hô vang, cổ vũ nhau, và quyết định sẽ chiến đấu đến cùng.
“Hãy cùng nhau!” Hắc Lân hô lên, và tất cả những người lính, dù là đang bị thương hay không, đều đáp lại.
Cuộc chiến tiếp tục diễn ra với sự kiên cường. Tôn Minh chạy qua những dòng người, chăm sóc cho những người bị thương, nhanh chóng băng bó và trấn an họ. Ông đã thấy sự quyết tâm và sức mạnh bên trong mỗi người lính.
Một lính trẻ tên là Lâm Duy, người đã hỗ trợ Tôn Minh trước đó, giờ đây cũng bị thương. “Bác sĩ! Tôi cần giúp đỡ!” anh thều thào, tay ôm chặt bờ vai bị thương.
“Duy! Không sao, tôi sẽ giúp anh!” Tôn Minh kêu lên, vội vã tiến lại gần.
Hắc Lân nhanh chóng tới bên cạnh. “Tôi sẽ giữ cho anh ấy yên, bác sĩ!” Anh giữ chặt vai của Duy trong khi Tôn Minh làm việc.
“Cố lên, Duy! Hãy chiến đấu, không được từ bỏ!” Tôn Minh động viên, tiếp tục băng bó cho anh.
Tôn Minh làm việc nhanh chóng, lòng dâng trào với cảm xúc khi nhìn thấy sự hy sinh và dũng cảm của những người lính quanh mình. Cuối cùng, khi Duy đã ổn định hơn, Tôn Minh quay sang Hắc Lân. “Chúng ta cần phải tìm cách thay đổi cục diện!”
“Đúng! Chúng ta phải tấn công!” Hắc Lân nói, ánh mắt rực lửa. “Để tôi dẫn đầu!”
Với sự hỗ trợ của Tôn Minh, Hắc Lân bắt đầu tổ chức lại lực lượng. Họ kêu gọi tất cả những người lính còn lại, và ngay cả những người đang bị thương cũng được khuyến khích tham gia.
“Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu! Hãy đứng lên, dù cho có như thế nào!” Hắc Lân hô to. Tôn Minh cảm nhận được sức mạnh từ những lời nói đó, và ông thấy tinh thần đoàn kết của quân đội Hán đang dâng lên.
Cuộc tấn công bắt đầu diễn ra, và ngay cả những người lính bị thương cũng không còn thấy mình yếu đuối. Họ chiến đấu với tất cả sức lực, quyết tâm không để cho sự hy sinh của đồng đội trở nên vô nghĩa.
Tôn Minh đứng ở phía sau, chăm sóc cho những người bị thương và cổ vũ cho các đồng đội. Ông cảm nhận được sức mạnh và niềm tin của họ, điều này giúp ông có thêm động lực.
“Cùng nhau! Chúng ta sẽ chiến thắng!” Tôn Minh kêu lên, trong khi những tiếng hô vang vọng quanh chiến trường.
Với sức mạnh và sự kiên trì, quân đội Hán đã tạo ra một cuộc tấn công mãnh liệt, và dần dần đẩy lùi quân địch. Nhưng Tôn Minh biết rằng trận chiến này chưa kết thúc. Họ vẫn còn nhiều thách thức phía trước, nhưng ông cũng tin rằng với sức mạnh của đoàn kết, họ sẽ vượt qua tất cả.
Và như vậy, chiến trận đẫm máu vẫn tiếp diễn, nhưng trong lòng Tôn Minh, một tia hy vọng đã lóe sáng. Ông biết rằng không gì có thể ngăn cản họ khi đứng bên nhau, chiến đấu vì tương lai của Đế Quốc Hán.