Dưới Bóng Cây Nguyên Thủy - Chương 10
Chương 10: Đoàn Tụ và Quyết Định
Sau trận chiến cam go với bộ lạc lân cận, bộ lạc của Marcus dần hồi phục. Tuy nhiều người đã bị thương, nhưng tinh thần đoàn kết và lòng dũng cảm đã giúp họ vượt qua thử thách. Những người lính trở về từ chiến trường được chào đón bằng những tiếng hò reo và sự biết ơn.
Marcus dành cả ngày chăm sóc cho những người bị thương, cùng với Amina và Yara. Họ làm việc không ngừng nghỉ, băng bó vết thương và dùng thảo dược để giúp mọi người hồi phục. “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” Marcus thường nói với những người bệnh, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Nhưng trong lòng anh, một nỗi lo lắng lớn vẫn hiện hữu. Sau tất cả những gì đã trải qua, liệu anh có nên ở lại bộ lạc này mãi mãi? Hay là thời gian đã đến để anh tìm kiếm con đường trở về quê hương?
Một buổi tối, khi bầu trời đen kịt với những vì sao lấp lánh, Marcus ngồi bên bờ suối, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Kael đến bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh anh. “Ngươi có vẻ đang suy nghĩ nhiều,” Kael nói, giọng trầm.
“Đúng vậy,” Marcus thừa nhận. “Tôi đang nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra và những người mà tôi đã gặp ở đây.”
“Đôi khi, điều đó có thể khiến ngươi cảm thấy bối rối,” Kael nói. “Nhưng ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều. Bộ lạc này cần ngươi.”
Marcus nhìn Kael, thấy sự chân thành trong mắt anh. “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng có một phần trong tôi luôn hỏi liệu mình có thể quay trở lại quê hương không. Có lẽ tôi đã rời xa gia đình quá lâu rồi.”
“Ngươi có một gia đình ở đây, và mọi người cần ngươi,” Kael khẳng định. “Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách cùng nhau. Ngươi đã trở thành một phần của bộ lạc này.”
“Tôi biết,” Marcus nói, lòng nặng trĩu. “Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về quê hương của mình. Tôi nhớ mọi thứ, từ những con phố đến những người bạn.”
Kael gật đầu. “Có thể, một ngày nào đó, ngươi sẽ tìm được cách trở về. Nhưng ngay bây giờ, nơi này là nhà của ngươi. Hãy dành thời gian để quyết định.”
Marcus cảm ơn Kael và quay về phía bộ lạc. Ánh sáng từ những ngọn lửa phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, và anh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Họ đã cùng nhau trải qua bao khó khăn, và anh đã tìm thấy sự yêu thương và gắn bó nơi đây.
Sáng hôm sau, Marcus quyết định tổ chức một buổi họp với bộ lạc. “Chúng ta đã trải qua nhiều thử thách, nhưng nhờ vào sự đoàn kết, chúng ta đã đứng vững,” anh bắt đầu. “Tôi muốn bàn về tương lai của chúng ta.”
Mọi người tập trung lại, ánh mắt đầy chú ý. “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho những khó khăn có thể xảy ra trong tương lai. Chúng ta đã học hỏi được rất nhiều từ cuộc chiến vừa qua. Cần phải củng cố phòng thủ và phát triển kiến thức y học hơn nữa.”
“Chúng ta cũng nên tạo ra một kế hoạch cho mùa đông,” Yara thêm vào. “Nếu bộ lạc lân cận lại tấn công, chúng ta sẽ phải có kế hoạch để bảo vệ những người yếu đuối trong cộng đồng.”
Khi cuộc họp diễn ra, Marcus cảm thấy một luồng sinh khí mới. Anh nhận ra rằng không chỉ mình, mà mọi người đều có trách nhiệm và vai trò quan trọng trong bộ lạc.
“Ngươi có kế hoạch gì để phát triển bộ lạc?” Kael hỏi, ánh mắt ngưỡng mộ.
“Tôi nghĩ chúng ta cần tổ chức những buổi học thường xuyên về thảo dược và y học, để mọi người đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần cải thiện các phương pháp săn bắn và bảo vệ để có thể tự vệ khi cần thiết,” Marcus nói.
Mọi người đều gật đầu đồng tình. Một cảm giác phấn chấn lan tỏa trong không khí. Họ đã trải qua quá nhiều khó khăn, nhưng giờ đây, họ đã sẵn sàng để đối mặt với tương lai.
Buổi họp kết thúc trong không khí vui vẻ. Mọi người bắt đầu thực hiện kế hoạch, và Marcus cảm thấy lòng mình đầy hy vọng. Mặc dù nỗi nhớ quê hương vẫn hiện hữu, nhưng anh biết rằng mình đã tìm thấy một nơi thuộc về mình.
Tối hôm đó, khi ánh lửa bập bùng và mọi người cười đùa, Marcus đứng lên. “Tôi muốn cảm ơn mọi người vì đã chào đón tôi như một phần của bộ lạc này,” anh nói. “Tôi đã tìm thấy một gia đình mới ở đây, và tôi sẽ luôn ở bên cạnh các bạn.”
Kael đứng bên cạnh và nói: “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai mạnh mẽ hơn. Marcus, ngươi là một phần quan trọng trong cộng đồng này.”
Marcus cảm thấy lòng mình ấm áp trước những lời nói chân thành của họ. Anh đã không còn đơn độc nữa. Dù cho cuộc sống có thể đưa anh đi đâu, anh biết rằng nơi này đã trở thành nhà của mình.
Và từ giây phút đó, Marcus quyết định rằng sẽ ở lại bộ lạc, không chỉ để chăm sóc cho họ mà còn để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả. Anh không còn chỉ là một bác sĩ đơn thuần, mà trở thành một người lãnh đạo, một phần của một cộng đồng mạnh mẽ và đoàn kết.
Hành trình của Marcus không chỉ dừng lại ở việc tìm kiếm sự sống mà còn là hành trình tìm kiếm bản thân. Anh đã tìm thấy sức mạnh trong sự đoàn kết, tình yêu thương và những trải nghiệm quý giá mà cuộc sống đã mang lại cho anh trong thế giới nguyên thủy này.