Dưới Bóng Cây Nguyên Thủy - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Người Nguyên Thủy
Khi ánh nắng chiếu qua những tán lá rừng, Marcus cảm thấy sức mạnh trở lại trong người. Sau khi chăm sóc cho người phụ nữ, anh quay ra ngoài, nơi những người trong bộ lạc đang tụ tập. Họ nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cũng có chút tò mò. Đứng giữa họ, Marcus cảm thấy mình như một người xa lạ, nhưng cũng như một hy vọng mới.
“Ngươi đã cứu sống cô ấy,” người đàn ông lúc nãy, tên là Kael, nói. “Ngươi phải ở lại với chúng ta.”
“Ở lại? Tôi cần phải tìm cách quay về,” Marcus đáp, giọng nói có chút bất an. “Nhưng tôi cũng muốn giúp các bạn. Có nhiều điều tôi có thể làm.”
Kael gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Chúng ta có thể cần đến những kiến thức của ngươi. Nhưng trước tiên, hãy làm quen với bộ lạc.” Kael đưa tay ra hiệu cho Marcus đi theo anh.
Họ đi vào sâu trong khu vực bộ lạc. Những người phụ nữ đang nấu ăn bên cạnh bếp lửa, trong khi những đứa trẻ chơi đùa xung quanh. Marcus cảm thấy một cảm giác dễ chịu khi nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của họ. Dù là trong hoàn cảnh khắc nghiệt, họ vẫn giữ được sự lạc quan.
“Đây là bộ lạc của tôi, Yara,” Kael nói, chỉ vào một phụ nữ đứng bên bếp lửa. “Cô ấy là người đứng đầu, và cũng là người giữ lửa cho bộ lạc.”
Yara quay sang Marcus, đôi mắt sắc sảo nhìn anh. “Ngươi là thầy thuốc? Ngươi có thể giúp chúng ta không chỉ với bệnh tật, mà còn với những nỗi lo của chúng ta?”
“Cô có thể cho tôi biết thêm về những vấn đề mà các bạn đang gặp phải không?” Marcus hỏi, cảm thấy nhiệt huyết trong lòng.
“Có nhiều điều chúng ta phải đối mặt,” Yara trả lời. “Cái đói, cái lạnh và những con thú hoang dã. Nhưng tệ hơn cả, gần đây có một bộ lạc khác đã xuất hiện. Họ đang tìm cách chiếm lấy đất của chúng ta.”
Marcus cảm thấy bàng hoàng trước thông tin này. “Vậy các bạn có kế hoạch gì không?”
Kael nhìn Yara, rồi trả lời. “Chúng ta đã có những cuộc chiến với họ. Nhưng chúng ta yếu hơn, và không có đủ vũ khí.”
“Cần phải cải thiện khả năng chiến đấu của các bạn,” Marcus nói, sự tự tin từ những kỹ năng y học của mình khiến anh mạnh dạn hơn. “Tôi có thể giúp các bạn tìm ra những chiến thuật mới. Và trong khi đó, tôi cũng có thể giúp chữa trị cho những ai bị thương.”
“Ngươi không thể chỉ là một thầy thuốc,” Yara nói, ánh mắt tỏ rõ sự tôn trọng. “Ngươi phải trở thành một phần của chúng ta.”
Marcus cảm thấy một gánh nặng mới. Anh không chỉ là người cứu chữa, mà còn phải đối mặt với những thách thức mà bộ lạc đang gặp phải. “Tôi sẵn sàng,” anh đáp, quyết tâm dâng lên.
“Thế thì hãy tham gia vào cuộc săn bắn ngày mai,” Kael nói. “Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống.”
Buổi tối, khi ánh lửa bập bùng rực rỡ, Marcus ngồi bên cạnh những người trong bộ lạc, chia sẻ câu chuyện về cuộc sống hiện đại của mình. Họ lắng nghe với sự chú ý, nhưng đôi khi vẫn không hiểu được một số khái niệm.
“Còn về những thiết bị mà ngươi sử dụng?” Một người đàn ông hỏi. “Những gì giúp ngươi chữa bệnh?”
“Chúng tôi có thuốc men, máy móc, và công nghệ,” Marcus giải thích. “Nhưng tôi cũng có thể làm nhiều điều chỉ bằng tự nhiên. Tôi sẽ cho các bạn biết cách sử dụng những cây cỏ quanh đây.”
Yara lắng nghe, ánh mắt hiện lên sự quan tâm. “Ngươi có thể dạy chúng ta những gì cần thiết?”
“Vâng, nhưng cần thời gian để thu thập thông tin và dạy dỗ,” Marcus nói. “Chúng ta cũng cần một chỗ an toàn.”
“Có lẽ chúng ta nên xây dựng lại nơi trú ẩn và phòng thủ,” Kael nói. “Nếu bộ lạc khác tấn công, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
“Đúng vậy,” Marcus đồng tình. “Chúng ta có thể tìm ra những vị trí chiến lược để ẩn nấp và bảo vệ bản thân.”
Và như thế, cuộc hội thoại chuyển từ những câu chuyện cá nhân sang những kế hoạch sống còn. Thời gian trôi qua trong những cuộc thảo luận và bàn bạc, ánh lửa vẫn cháy sáng giữa màn đêm tối tăm.
Khi mọi người lần lượt trở về chỗ ngủ, Marcus ngồi lại bên đống lửa, trăn trở về số phận của bộ lạc. Anh đã có một nhiệm vụ lớn lao phía trước, và trong lòng anh tràn ngập hy vọng rằng mình có thể mang lại điều gì đó tốt đẹp hơn cho họ.
“Có lẽ mình không thể quay về, nhưng có lẽ mình có thể tạo ra một điều gì đó mới mẻ nơi đây,” Marcus thì thầm, ánh mắt dõi theo ngọn lửa nhảy múa. “Một cơ hội sống, cho cả tôi và họ.”
Giấc ngủ dần đến với Marcus, trong khi những ý tưởng và kế hoạch tiếp tục xoay quanh trong tâm trí anh, cho thấy một hành trình mới bắt đầu chỉ mới thực sự mở ra.