Dưới Bóng Cây Nguyên Thủy - Chương 3
Chương 3: Cuộc Chiến Sinh Tồn
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu sáng qua những tán cây, Marcus tỉnh dậy với một cảm giác hưng phấn và lo lắng. Hôm nay là ngày anh sẽ tham gia vào cuộc săn bắn đầu tiên với bộ lạc. Mặc dù chưa từng tham gia một cuộc săn như thế nào trong đời, nhưng anh biết rằng đây là cách duy nhất để giành lấy lòng tin của họ.
“Dậy đi, Marcus!” Kael gọi từ bên ngoài. “Chúng ta phải chuẩn bị.”
Marcus vội vàng bước ra khỏi chỗ ngủ, cảm nhận được cái lạnh của buổi sáng. Anh mặc chiếc áo da mà Kael đã cho, cảm thấy nó hơi chật nhưng ấm áp. “Tôi đã sẵn sàng,” Marcus đáp.
“Hãy nhớ rằng, chúng ta săn theo cách của mình,” Kael nhắc nhở. “Ngươi sẽ không được phép mắc sai lầm.”
“Hãy cho tôi biết về cách săn bắn của các bạn,” Marcus nói, cố gắng tự tin.
“Chúng ta sẽ đi theo nhóm, mỗi người một vai trò. Ngươi sẽ ở phía sau cùng với Yara và giúp điều trị những ai bị thương. Nếu mọi thứ đi sai, các ngươi sẽ phải xử lý,” Kael giải thích.
“Hãy dẫn đường,” Marcus nói, lòng tràn đầy quyết tâm.
Bộ lạc bắt đầu di chuyển vào rừng, sự yên tĩnh bao trùm xung quanh. Marcus đi theo Kael, cùng với những thợ săn khác, họ im lặng và tập trung, đôi mắt luôn cảnh giác.
Khi họ tiến vào khu rừng dày đặc, Kael ra hiệu cho mọi người dừng lại. “Chúng ta đã đến nơi,” anh thì thầm. “Hãy quan sát.”
Marcus nhìn xung quanh, cảm nhận được không khí căng thẳng. Một tiếng rống vang lên từ phía xa. Đó là một con hưu lớn, đang nhâm nhi cỏ non bên một con suối. Mọi người bắt đầu tụ lại gần, chuẩn bị cho cuộc săn.
“Ngươi có thấy không? Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ đi vòng qua bên trái để gây tiếng động, trong khi nhóm còn lại sẽ tiến đến từ phía bên phải,” Kael chỉ dẫn. “Ngươi sẽ ở lại với Yara và giữ an toàn.”
Marcus gật đầu, cảm thấy hơi hồi hộp. Anh biết rằng việc thành công trong cuộc săn này sẽ quyết định rất nhiều về lòng tin của bộ lạc đối với anh.
Khi mọi người bắt đầu di chuyển, Marcus đứng gần Yara. Cô ấy đang cầm một chiếc lao sắc bén trong tay, ánh mắt tràn đầy sự tự tin. “Ngươi đã bao giờ săn bắn chưa?” cô hỏi.
“Chưa bao giờ,” Marcus thừa nhận. “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Yara nở một nụ cười, nhưng ngay sau đó, cô ấy trở lại trạng thái nghiêm túc. “Hãy giữ vững tâm trí. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ giúp nhau.”
Cái mùi của đất ẩm và cây cỏ hòa quyện với không khí, khiến Marcus cảm thấy hồi hộp. Sau một lúc, tiếng động từ hai nhóm bắt đầu vang lên, các thợ săn phát ra những tiếng hô và tiếng gõ vào cây cối để làm rối loạn con hưu.
“Bây giờ!” Kael hô lớn, và những thợ săn lao ra từ những chỗ ẩn nấp. Marcus nín thở khi thấy họ xông về phía con hưu, lao đi như những bóng ma.
Con hưu chạy, và một thợ săn đã ném lao, nhưng không trúng. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và Marcus cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh cố gắng quan sát và ghi nhớ mọi động thái.
“Ngươi có thấy không?” Yara hỏi, tay vẫn nắm chặt chiếc lao. “Chúng ta cần phải tiến lên!”
Một thợ săn khác đã bắt kịp và dồn con hưu về phía suối. Con vật hoảng loạn, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi. Thời gian như ngừng lại khi Marcus cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
“Mọi người cẩn thận!” một tiếng kêu vang lên. Một thợ săn bị vấp ngã và ngã ra đất. Marcus không thể đứng yên, anh lao về phía người đó.
“Người đó cần giúp đỡ!” Marcus hét lên, lao tới.
Yara cũng đi theo, và họ nhanh chóng đến nơi. Thợ săn đang ôm chân, gương mặt nhăn nhó. “Tôi bị thương!” anh ta nói, giọng đầy đau đớn.
“Để tôi xem nào,” Marcus nói, quỳ xuống bên cạnh anh ta. “Yara, giúp tôi một tay.”
Cô nhanh chóng thu thập lá cây để băng bó vết thương. Marcus kiểm tra chân thợ săn, và thấy rằng anh ta đã bị trầy xước khá nặng.
“Cần phải băng bó nhanh!” Yara nói, giúp Marcus dán lá cây lên vết thương.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp bạn,” Marcus nói, lòng đầy quyết tâm. Anh cố gắng làm dịu đi nỗi đau cho thợ săn bằng cách trò chuyện, trong khi Yara hoàn thành việc băng bó.
Trong khi đó, tiếng động từ cuộc săn vẫn vang lên. Kael và những thợ săn khác đã bắt được con hưu. Họ trở lại, hô vang niềm vui chiến thắng.
“Chúng ta đã làm được!” Kael kêu lên, nhìn Marcus và Yara với ánh mắt tôn trọng. “Ngươi đã cứu được một người, và đó là điều quan trọng.”
Marcus cảm thấy một niềm vui nhỏ bé khi nghe được lời khen ngợi. “Đó là những gì tôi có thể làm,” anh đáp, lòng tràn đầy hy vọng rằng mình đã tạo được lòng tin từ bộ lạc.
Họ mang thợ săn về khu vực an toàn, nơi mà mọi người đã tập trung để chia sẻ niềm vui và ăn mừng. Marcus nhìn những người xung quanh, họ đều mỉm cười, cùng nhau vui vẻ.
“Chúng ta sẽ không chỉ sống sót mà còn phát triển,” Kael nói, ánh mắt rạng rỡ. “Nhờ vào sự giúp đỡ của ngươi, Marcus.”
“Cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn,” Marcus khẳng định, cảm thấy mình đã trở thành một phần của bộ lạc này.
Khi ánh lửa bùng lên, mọi người cùng nhau ăn mừng thành công. Marcus, với nụ cười trên môi, cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi mà anh có thể gọi là nhà, một gia đình mới trong thế giới nguyên thủy này.