Dưới Bóng Cây Nguyên Thủy - Chương 4
Chương 4: Bệnh Tật Đột Ngột
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi qua các tán cây, mang lại cảm giác ấm áp và sống động cho khu rừng. Marcus cảm thấy hài lòng với những gì đã đạt được trong cuộc săn bắn. Những người trong bộ lạc bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt tôn trọng hơn, và anh cảm thấy mình đã tạo được một vị trí trong lòng họ.
Tuy nhiên, một buổi sáng yên bình bỗng chốc bị đập tan khi tiếng hét vang lên từ trong làng. Marcus và Kael đang cùng nhau sửa chữa một cái lều thì bị tiếng kêu gọi.
“Cái gì đang xảy ra?” Marcus hỏi, chạy theo Kael về phía tiếng hét.
“Hãy xem!” Kael nói, ánh mắt lo lắng khi họ đến gần khu vực trung tâm của làng.
Một người phụ nữ trẻ tuổi nằm bất động trên mặt đất, da cô ấy tái nhợt và cơ thể co giật. Những người xung quanh đều hoảng loạn, không biết phải làm gì.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Marcus hỏi, cố gắng tiến lại gần để kiểm tra tình trạng của cô.
“Cô ấy bị sốt cao và đã ngất đi,” một người đàn ông nói, giọng run rẩy. “Cô ấy đã ăn phải thứ gì đó trong rừng.”
“Chúng ta cần làm gì đó ngay!” Marcus kêu lên, lòng đầy lo lắng. “Tôi cần nước và những loại thảo dược mà các bạn có.”
“Cần phải nhanh lên!” Kael thúc giục, mắt nhìn người phụ nữ với sự lo âu.
Một phụ nữ khác, có vẻ như là mẹ của cô gái, khóc lóc bên cạnh. “Con tôi không thể chết, xin hãy cứu nó!”
Marcus quay lại và thấy những ánh mắt cầu cứu xung quanh. Anh biết đây là thử thách lớn nhất mà mình phải đối mặt. “Tôi sẽ làm mọi cách có thể,” anh trấn an, “nhưng tôi cần các bạn giúp đỡ.”
Mọi người nhanh chóng đi tìm nước, trong khi Marcus kiểm tra tình trạng của cô gái. Anh đặt tay lên trán cô, cảm thấy hơi nóng rực. “Phải hạ sốt ngay lập tức,” anh nghĩ, “Nhưng tôi cần biết nguyên nhân.”
“Tôi đã thấy cô ấy ăn một loại quả lạ,” Kael nói, vẻ mặt nghiêm trọng. “Chúng tôi không biết đó có phải là thứ nguy hiểm hay không.”
“Cần phải tìm ra loại quả đó và xem liệu có ai khác đã ăn không,” Marcus nhanh chóng nói. “Tôi sẽ cần thêm thời gian để tìm hiểu về các triệu chứng.”
Những người trong bộ lạc bắt đầu la lên, kêu gọi nhau tìm kiếm xung quanh. Một lúc sau, họ quay lại với những quả mà họ cho là cô gái đã ăn. Marcus nhận ra chúng có màu sắc tươi sáng nhưng có vẻ không giống với những loại quả anh đã từng biết.
“Tôi cần một vài người phụ nữ để tìm kiếm các loại thảo dược xung quanh,” Marcus yêu cầu. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy một thứ gì đó có thể giúp hạ sốt.”
Hai phụ nữ trong bộ lạc gật đầu và lập tức chạy đi, để lại Marcus với Kael và những người khác. Họ đứng bên cạnh cô gái, lòng đầy lo âu.
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” Marcus nói, nhìn vào mắt Kael. “Nếu chúng ta không tìm ra cách hạ sốt, cô ấy sẽ không sống nổi.”
“Ngươi có ý tưởng nào không?” Kael hỏi, vẻ mặt nặng nề.
“Có thể dùng lá cây để làm nước hạ sốt,” Marcus suy nghĩ. “Chúng ta cần phải tìm những loại lá có tác dụng nhanh chóng.”
Một lúc sau, các phụ nữ trở lại với một ít lá cây và quả. “Chúng tôi tìm thấy những thứ này,” một người trong số họ nói, bàn tay run rẩy đưa ra.
Marcus kiểm tra các lá cây, rồi nhìn lên với ánh mắt đầy hy vọng. “Đúng rồi! Đây có thể giúp chúng ta.” Anh bắt đầu chế biến, nhờ vào kiến thức y học của mình, anh nghiền nát lá cây và trộn với nước.
“Giúp tôi bế cô ấy lên,” Marcus ra lệnh. Kael và vài người khác nâng cô gái lên, trong khi Marcus đổ thuốc vào miệng cô, cố gắng không để thuốc bị tràn ra ngoài.
“Cố gắng nuốt đi,” anh thì thầm, và mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt đầy hy vọng.
Sau khi đã cho thuốc vào, Marcus ngồi bên cạnh và theo dõi. “Cần phải chờ xem phản ứng,” anh nói, cố gắng trấn an mọi người.
Thời gian trôi qua, nhưng cơn sốt vẫn chưa giảm. Marcus lo lắng khi thấy cô gái vẫn nằm bất động. “Chúng ta cần làm một cái gì đó hơn nữa,” anh nói, lòng đầy băn khoăn. “Có thể cần thêm thời gian và điều trị.”
“Tôi không thể đứng yên!” người mẹ của cô gái kêu lên, nước mắt lưng tròng. “Tôi không thể mất con mình!”
“Cô ấy sẽ sống, tôi hứa,” Marcus nói, cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân và những người xung quanh.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chờ đợi, hơi thở của cô gái bắt đầu trở lại bình thường. Ánh mắt Marcus bừng sáng khi thấy cô bắt đầu mở mắt. “Cô ấy vẫn còn sống!” anh thốt lên.
Yara, người phụ nữ mà Marcus đã làm quen trước đó, cũng đứng bên cạnh, bỗng cảm thấy yên tâm. “Chúng ta đã làm được,” cô thì thầm, nắm chặt tay Marcus.
“Chúng ta không thể dừng lại ở đây,” Marcus nói. “Chúng ta cần tìm ra nguyên nhân khiến cô ấy bị ngộ độc. Phải chắc chắn rằng không ai khác bị ảnh hưởng.”
Kael gật đầu, ánh mắt trở nên quyết tâm. “Tôi sẽ cùng với các thợ săn đi tìm kiếm loại quả đó. Ngươi hãy ở lại và chăm sóc cho cô ấy.”
Marcus gật đầu và quay lại chăm sóc cho cô gái. Anh dùng những loại thảo dược mà họ đã thu thập để cố gắng làm dịu cơn sốt và hồi phục sức khỏe cho cô.
Cuối cùng, sau nhiều giờ chăm sóc, cô gái bắt đầu tỉnh lại hoàn toàn. “Cảm ơn… tôi…” cô nói, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Cô sẽ khỏe lại thôi,” Marcus đáp, lòng tràn đầy hy vọng. “Cô đã chiến đấu rất tốt.”
Mọi người xung quanh bắt đầu mỉm cười, một bầu không khí nhẹ nhõm lan tỏa. Marcus biết rằng họ vẫn còn nhiều việc phải làm, nhưng ít nhất, họ đã vượt qua được một thử thách lớn.
Khi Kael trở lại, anh mang theo những thông tin quan trọng về loại quả. “Chúng ta đã tìm thấy nơi chúng mọc,” Kael thông báo. “Cần phải tiêu diệt chúng ngay lập tức để bảo vệ bộ lạc.”
Marcus nhìn mọi người, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không chỉ chữa bệnh mà còn phải bảo vệ nhau. Đó là cách duy nhất để sống sót trong thế giới này.”