Dưới Bóng Cây Nguyên Thủy - Chương 9
Chương 9: Tìm Kiếm Đường Về
Thời gian trôi qua, cuộc sống trong bộ lạc dần trở lại bình thường. Marcus và những người trong bộ lạc đã cùng nhau tổ chức nhiều buổi học về y học và thảo dược. Những kiến thức mà anh đã mang đến đã trở thành một phần quan trọng trong việc bảo vệ sức khỏe cộng đồng.
Một ngày nọ, khi Marcus đang dạy cho nhóm trẻ em về các loại thảo dược và cách sử dụng chúng, một điều bất ngờ đã xảy ra. Một người lính từ bộ lạc lân cận chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng. “Có tin dữ!” anh ta thở hổn hển. “Bộ lạc của chúng ta bị tấn công!”
Marcus cảm thấy tim mình đập mạnh. “Bộ lạc nào?” anh hỏi, lòng đầy lo lắng.
“Bộ lạc bên phía bắc,” người lính đáp. “Họ đã tấn công và cướp bóc. Nhiều người đã bị thương!”
Marcus và Kael nhìn nhau, sự hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt cả hai. “Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức!” Kael nói, giọng quyết đoán. “Chúng ta không thể để điều này xảy ra với bộ lạc của mình.”
“Marcus, ngươi có thể giúp chữa trị cho những người bị thương,” Yara nói, ánh mắt đầy hy vọng. “Ngươi có kiến thức và kỹ năng mà chúng ta cần.”
“Tôi sẽ làm hết sức mình,” Marcus đáp, lòng dũng cảm trỗi dậy. “Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Nếu bộ lạc kia tấn công, chúng ta phải có kế hoạch phòng thủ.”
Sau một cuộc họp khẩn cấp, mọi người trong bộ lạc bắt đầu chuẩn bị. Họ thu thập vũ khí, sửa chữa các bức tường phòng thủ và tổ chức lại đội ngũ chiến đấu. Marcus cùng với những người phụ nữ và trẻ em chuẩn bị thuốc men và thảo dược để điều trị cho những người bị thương.
Khi công việc hoàn tất, Marcus cảm thấy một nỗi lo lắng bao trùm. “Liệu chúng ta có đủ sức mạnh để đối mặt với bộ lạc kia không?” anh tự hỏi. Những ký ức về cuộc chiến trước đây quay lại trong tâm trí, và anh biết rằng lần này sẽ không dễ dàng.
Vào ban đêm, bầu không khí trở nên căng thẳng. Mọi người tụ tập xung quanh đống lửa, nhưng ánh mắt của họ đều lo lắng. Marcus cảm nhận được sự mệt mỏi, nhưng cũng thấy được quyết tâm trong ánh mắt của họ.
“Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, và lần này cũng không khác,” Kael nói, đứng lên phát biểu. “Chúng ta phải đứng vững, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì gia đình, bạn bè và bộ lạc của chúng ta.”
Mọi người vỗ tay và cổ vũ, nhưng Marcus vẫn cảm thấy lo lắng. “Liệu mình có đủ sức để bảo vệ họ không?” anh tự hỏi.
Sáng hôm sau, họ thức dậy với sự căng thẳng tràn ngập. Mọi người đứng xếp hàng, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Marcus đi dạo quanh làng, kiểm tra những người bị thương, chuẩn bị thuốc men và thảo dược.
Khi ánh sáng mặt trời ló dạng, một đám đông từ bộ lạc lân cận bắt đầu tiến đến. Marcus có thể thấy sự tàn bạo trong ánh mắt của họ. “Họ đến rồi!” một người lính hét lên.
“Chuẩn bị sẵn sàng!” Kael hô lớn, chỉ đạo mọi người. “Giữ vững vị trí!”
Marcus cảm thấy tim mình đập mạnh khi đám đông đến gần. Anh không chỉ phải đối mặt với những kẻ thù bên ngoài mà còn phải đấu tranh với nỗi lo lắng bên trong.
“Giữ bình tĩnh!” Marcus tự nhủ. “Mình phải giúp họ!”
Khi bộ lạc lân cận lao vào tấn công, cuộc chiến bắt đầu. Những tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm, và tiếng gầm rú vang vọng trong không gian. Marcus nhanh chóng lao đến những người bị thương, cố gắng chăm sóc và cứu chữa.
“Cố lên! Đừng bỏ cuộc!” anh hét lên, lòng tràn đầy quyết tâm. Anh sử dụng tất cả những gì mình đã học được để giúp đỡ.
Một lúc sau, khi tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn, Marcus thấy một người lính bị thương nằm bất động trên mặt đất. “Giúp tôi!” người đó kêu lên, khuôn mặt đầy đau đớn.
Marcus chạy đến, kiểm tra vết thương. “Cần phải băng bó ngay!” anh nói, nhanh chóng sử dụng thảo dược để chữa trị.
“Tôi không thể chịu đựng thêm nữa!” người lính la lên, nước mắt rơi trên gò má.
“Cố lên! Hãy bám chặt vào!” Marcus kêu lên, giữ tay người lính để tạo sự an toàn cho anh ta. “Chúng ta sẽ vượt qua!”
Khi Marcus chăm sóc cho những người bị thương, sự hỗn loạn xung quanh dần giảm bớt. Cuộc chiến đã mang lại những thiệt hại, nhưng cũng có những người dũng cảm chiến đấu bảo vệ bộ lạc.
“Chúng ta cần giữ vững vị trí!” Kael hét lên, cùng với những chiến binh khác chiến đấu với sự dũng mãnh. Marcus thấy họ đang đứng vững, bảo vệ cho những người yếu đuối.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chiến đấu, bộ lạc lân cận bắt đầu rút lui. Tiếng la hét và tiếng ồn dần im bặt, và bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
“Chúng ta đã thắng!” một người lính kêu lên, ánh mắt rạng rỡ.
Marcus thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy nỗi buồn trong lòng khi nhìn thấy những người đã ngã xuống. “Chúng ta cần phải chăm sóc cho những người bị thương,” anh nói, quyết định tiếp tục công việc của mình.
Khi bộ lạc bắt đầu tập hợp lại, Marcus nhận ra rằng mọi người đều đã trải qua những nỗi đau khác nhau, nhưng họ vẫn đứng vững bên nhau. Anh cảm thấy tự hào về những gì họ đã đạt được.
“Chúng ta không chỉ thắng trong trận chiến này mà còn học được sức mạnh của sự đoàn kết,” Kael nói, đứng giữa những người trong bộ lạc. “Chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau, không chỉ để sống sót mà còn để phát triển.”
Marcus cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Anh biết rằng bộ lạc này không chỉ là nơi mình sống, mà còn là gia đình mà anh đã tìm thấy. Và với sức mạnh của sự đoàn kết, họ sẽ vượt qua mọi thử thách phía trước.