Đường Tăng Trong Làng Ma - Chương 2
Chương 2: Bí Ẩn Đêm Tối
Cả nhóm chia nhau đi khám phá ngôi làng trong màn đêm lạnh lẽo. Tôn Ngộ Không dẫn đầu, dùng khả năng biến hóa của mình để dò xét mọi ngóc ngách. Trư Bát Giới và Sa Tăng theo sát, giữ Đường Tăng ở giữa để bảo vệ.
“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây, thầy?” Sa Tăng hỏi.
“Ngôi đền bỏ hoang ở phía đông làng có vẻ là một nơi tốt để bắt đầu,” Đường Tăng đáp.
Cả nhóm đi về phía ngôi đền, con đường dẫn đến đó càng trở nên tăm tối và rùng rợn. Khi đến nơi, họ phát hiện ngôi đền cũ kỹ, rêu phong phủ đầy, và cửa lớn bị khép hờ. Ngộ Không bước lên trước, đẩy cửa mở ra, và ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng của Sa Tăng chiếu vào bên trong.
“Cẩn thận, mọi người,” Ngộ Không cảnh báo. “Đây có thể là nơi nguy hiểm.”
Bên trong ngôi đền, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ. Họ tiến sâu vào bên trong, nơi những bức tượng cũ kỹ và mạng nhện giăng kín. Đột nhiên, từ bóng tối, một tiếng động vang lên, khiến cả nhóm giật mình.
“Có ai đó ở đây!” Trư Bát Giới kêu lên, tay cầm chặt cây đinh ba.
Từ trong bóng tối, một bóng hình xuất hiện, chính là một hồn ma nữ xinh đẹp nhưng đầy vẻ u buồn. Cô nhìn nhóm người với ánh mắt buồn rười rượi.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?” Hồn ma hỏi bằng giọng nói như gió thoảng.
“Chúng ta là Đường Tăng và các học trò, đang trên đường đi thỉnh kinh. Chúng ta vào ngôi làng này để trú chân và biết được ngôi làng bị nguyền rủa. Chúng ta muốn giúp các ngươi phá vỡ lời nguyền,” Đường Tăng đáp.
Hồn ma nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng rồi gật đầu. “Nếu các ngươi thật lòng muốn giúp, ta sẽ chỉ đường cho các ngươi tìm ngọn đèn linh hồn. Nó nằm trong một căn phòng bí mật phía sau ngôi đền này. Nhưng hãy cẩn thận, vì nơi đó có nhiều cạm bẫy và hồn ma canh giữ.”
“Cảm ơn ngươi,” Đường Tăng nói. “Chúng ta sẽ cẩn thận.”
Hồn ma biến mất trong làn khói mỏng, để lại một cảm giác lạnh lẽo. Cả nhóm tiến đến phía sau ngôi đền, nơi họ phát hiện một cánh cửa gỗ bị che kín bởi mạng nhện. Tôn Ngộ Không dùng cây thiết bảng đẩy cửa mở ra, và họ bước vào một căn phòng tối tăm.
Trong phòng, những ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn linh hồn nằm giữa phòng, được bao quanh bởi những hồn ma canh giữ. Những hồn ma này trông dữ tợn hơn, và đôi mắt chúng sáng rực trong đêm tối.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Ngộ Không thì thầm. “Đừng để chúng phát hiện.”
Tôn Ngộ Không sử dụng phép thuật biến hình để tiếp cận ngọn đèn mà không gây ra tiếng động. Trong khi đó, Trư Bát Giới và Sa Tăng sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết. Ngộ Không tiến gần ngọn đèn, cảm nhận sự lạnh lẽo toát ra từ nó. Anh nhẹ nhàng nhấc ngọn đèn lên và quay lại.
Nhưng ngay khi anh chạm vào ngọn đèn, một tiếng gầm dữ dội vang lên. Những hồn ma canh giữ nhận ra sự hiện diện của kẻ lạ. Chúng lao tới tấn công.
“Chạy đi!” Ngộ Không hét lên, ném ngọn đèn cho Đường Tăng và bắt đầu chiến đấu với những hồn ma. Trư Bát Giới và Sa Tăng nhanh chóng tham gia trận chiến, dùng vũ khí của mình để chống lại những kẻ thù ma quái.
Đường Tăng giữ chặt ngọn đèn linh hồn, trong khi các học trò của ông chiến đấu dũng mãnh. Từng hồn ma bị đánh bại, nhưng những cơn sóng tấn công không ngừng. Cuối cùng, nhờ sức mạnh và sự kiên trì, họ đánh bại được tất cả hồn ma canh giữ.
“Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh chóng,” Đường Tăng nói, thở hổn hển.
Cả nhóm rời khỏi ngôi đền, mang theo ngọn đèn linh hồn. Họ quay trở lại ngôi nhà tạm trú, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã vượt qua được thử thách đầu tiên. Nhưng họ biết rằng hành trình phía trước còn đầy gian nan và nguy hiểm.
“Đây chỉ mới là bước đầu,” Tôn Ngộ Không nói, nhìn về phía xa. “Chúng ta vẫn còn hai vật phẩm nữa phải tìm.”
“Chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách,” Đường Tăng đáp, ánh mắt kiên định. “Vì lòng từ bi và nghĩa vụ của chúng ta, không gì có thể ngăn cản.”
Trời đêm vẫn tĩnh lặng, nhưng trong lòng mỗi người, một niềm tin và hy vọng mới đã được thắp lên. Hành trình của họ tiếp tục, với những bài học và thử thách đang chờ đợi ở phía trước.