Đường Tăng Trong Làng Ma - Chương 3
Chương 3: Lời Nguyền Cổ Xưa
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, xua tan bớt không khí u ám của ngôi làng. Đường Tăng và các học trò thức dậy sau một đêm dài đầy thử thách. Họ biết rằng nhiệm vụ tiếp theo là tìm kiếm viên ngọc ma thuật.
“Thầy ơi, cuốn sách đó nói gì về viên ngọc ma thuật?” Trư Bát Giới hỏi khi họ ngồi quây quần bên nhau để lên kế hoạch.
Đường Tăng mở cuốn sách cũ, trang sách đã bạc màu và giở đến đoạn liên quan đến viên ngọc. Ông đọc: “Viên ngọc ma thuật được giấu dưới lòng một hồ sâu, bảo vệ bởi những sinh vật kỳ bí. Để tìm ra viên ngọc, cần phải có sự kiên nhẫn và dũng cảm vượt qua mọi thử thách.”
“Chúng ta cần tìm hồ nước đó,” Tôn Ngộ Không nói. “Thầy, con sẽ bay lên cao để dò xét khu vực xung quanh.”
Ngộ Không biến thành một con chim ưng và bay lên cao, quan sát toàn cảnh ngôi làng. Sau một lúc, anh quay trở lại và nói: “Con thấy một hồ nước lớn ở phía bắc ngôi làng. Chúng ta nên đi về hướng đó.”
Cả nhóm bắt đầu hành trình đến hồ nước. Trên đường đi, họ gặp phải nhiều trở ngại như cây cối rậm rạp và những sinh vật lạ. Tuy nhiên, với sức mạnh và trí tuệ của Tôn Ngộ Không, họ đã vượt qua mọi chướng ngại.
Khi đến bờ hồ, mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh nắng mặt trời như một tấm gương khổng lồ. Nhưng ngay khi họ tiến gần, mặt nước bắt đầu gợn sóng và những tiếng rì rầm kỳ lạ lại vang lên.
“Cẩn thận, có gì đó dưới nước,” Sa Tăng cảnh báo.
Tôn Ngộ Không bước lên trước, cầm chắc cây thiết bảng. “Con sẽ lặn xuống để tìm viên ngọc.”
“Ngộ Không, cẩn thận,” Đường Tăng nhắc nhở.
Ngộ Không gật đầu và nhảy xuống hồ. Nước lạnh buốt bao phủ lấy cơ thể anh. Dưới lòng hồ, anh thấy những sinh vật kỳ bí với ánh mắt rực sáng. Chúng trông giống như những con quái vật trong truyện cổ tích, nhưng có vẻ dữ tợn hơn.
Anh lặn sâu xuống, tìm kiếm viên ngọc. Những sinh vật kia bắt đầu tấn công, nhưng Ngộ Không dùng cây thiết bảng để chống trả. Cuộc chiến dưới nước diễn ra khốc liệt, từng đợt sinh vật lao tới nhưng bị Ngộ Không đánh bại.
Cuối cùng, anh nhìn thấy viên ngọc ma thuật nằm trong một hốc đá. Ánh sáng từ viên ngọc chiếu rọi khắp nơi, khiến những sinh vật kia phải lùi bước. Ngộ Không nhanh chóng lấy viên ngọc và bơi lên mặt nước.
Khi anh lên bờ, cả nhóm đều thở phào nhẹ nhõm. “Con đã tìm thấy viên ngọc,” Ngộ Không nói, đưa viên ngọc sáng lấp lánh cho Đường Tăng.
“Thật tuyệt vời, Ngộ Không,” Đường Tăng khen ngợi. “Chúng ta đã có hai vật phẩm, chỉ còn chiếc gương bí ẩn nữa thôi.”
“Nhưng chúng ta cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục,” Sa Tăng đề nghị. “Cuộc chiến này đã khiến chúng ta mệt mỏi.”
Cả nhóm đồng ý và quyết định nghỉ lại bên bờ hồ. Họ chuẩn bị bữa ăn từ những gì còn lại trong túi hành lý. Trong khi ăn, Đường Tăng nhắc nhở các học trò về ý nghĩa của cuộc hành trình.
“Chúng ta đang làm điều đúng đắn, không chỉ để cứu những linh hồn bị nguyền rủa mà còn để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta,” ông nói. “Hãy luôn nhớ rằng lòng từ bi và dũng cảm sẽ dẫn đường cho chúng ta.”
Đêm đó, họ lại nghe thấy những tiếng động lạ từ xa, nhưng lần này, họ đã sẵn sàng. Với ngọn đèn linh hồn và viên ngọc ma thuật trong tay, họ cảm thấy mạnh mẽ hơn. Trận chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng họ đã tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Sáng hôm sau, cả nhóm thức dậy với tinh thần sẵn sàng. Họ biết rằng chặng đường cuối cùng để tìm chiếc gương bí ẩn sẽ không dễ dàng, nhưng với lòng quyết tâm và niềm tin vào chính mình, họ sẽ vượt qua mọi thử thách.
“Chúng ta hãy tiếp tục hành trình,” Đường Tăng nói, ánh mắt sáng lên quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm ra chiếc gương bí ẩn và giải thoát ngôi làng này.”
Với lòng quyết tâm và sự đoàn kết, Đường Tăng và các học trò bắt đầu chặng đường cuối cùng, mang theo niềm tin và hy vọng. Họ tiến vào bóng tối của những bí ẩn còn lại, chuẩn bị đối mặt với mọi thử thách để đạt được mục tiêu cao cả của mình.