Fiddlesticks - Sự Kinh Hoàng Của Đồng Quê - Chương 1
Chương 1: Đánh Thức Cơn Ác Mộng
Vào một buổi tối đầy sương mù, vùng đồng quê Yvelis trải dài với cánh đồng khô cằn và những ngôi nhà bỏ hoang, bị bỏ lại trong sự lãng quên của thời gian. Sự yên tĩnh của vùng đất này bị phá vỡ bởi một cơn gió lạnh lẽo không rõ nguồn gốc, cuốn theo bụi bặm và làm lay động những cánh cửa cũ kỹ.
Một tiếng rít vang lên, phá vỡ sự im lặng.
“Ôi không, lại có gió lớn!” – Đó là tiếng của Thomas, một người nông dân trung niên, đang cố gắng đóng cửa sổ trong ngôi nhà gỗ của mình. Anh ta cảm thấy một sự rùng mình khi những cơn gió thổi qua kẽ hở, làm cho những chiếc rèm cửa bay phấp phới.
“Chắc chắn đây không phải là gió thường,” – Mary, vợ của Thomas, nói với giọng lo lắng khi đứng cạnh anh. “Có điều gì đó không đúng.”
Khi cơn gió thổi mạnh hơn, những âm thanh lạ lùng và kỳ quái bắt đầu vang vọng khắp cánh đồng. Những tiếng cười rùng rợn như từ một thế lực không thể định hình được vang lên, khiến cả hai vợ chồng cảm thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó, tại ngôi đền cổ nằm sâu trong khu rừng…
Từng lớp bụi phủ lên bề mặt của ngôi đền đã bị xóa sạch bởi những cơn gió mạnh mẽ. Các biểu tượng cổ xưa trên tường bắt đầu sáng lên một cách kỳ lạ, và một cơn rung chuyển nhỏ bắt đầu từ bên dưới mặt đất. Một cái cây già cỗi gần đó bắt đầu lay động mạnh mẽ, như thể có điều gì đó đang thức dậy từ bên dưới.
Từ sâu trong lòng đất, một tiếng rít khủng khiếp vang lên, như thể một sinh vật cổ xưa vừa được giải thoát.
“Rầm… Rầm…”
Khi ánh sáng từ ngôi đền bắt đầu lan tỏa, Fiddlesticks, thực thể cổ xưa với hình dạng như một con rối vỡ vụn, từ từ bước ra từ lớp bụi. Đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng đỏ rực, và nụ cười ghê rợn của hắn khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Làm việc tại một trong những ngôi nhà gần ngôi đền, một nhóm người đang chuẩn bị bữa tối.
“Nghe thấy không?” – John, một người đàn ông trẻ tuổi, hỏi trong khi đun sôi nước trên bếp lửa. “Có vẻ như có điều gì đó không ổn.”
“Chắc chắn là chỉ là tiếng gió thôi,” – Lucy, vợ của John, trả lời với giọng lo lắng. “Tôi cảm thấy lạnh lẽo một cách kỳ lạ.”
Ngay lập tức, cửa sổ bắt đầu rung lên dữ dội và những tiếng cười kỳ quái lại vang lên, mạnh mẽ hơn lần trước. Ánh sáng trong phòng nhấp nháy và những bóng đen bắt đầu di chuyển trên tường. John đứng lên, cầm một cái chĩa và đi về phía cửa sổ.
Ngoài cánh đồng, Fiddlesticks đã bắt đầu di chuyển với những bước đi uốn lượn, ánh mắt đỏ rực sáng lên dưới ánh sáng mờ mịt của mặt trăng.
“Hah-hah-hah!” – Hắn cười lớn, giọng cười như cắt ngang không gian yên tĩnh.
Một con gà mái từ một trong những chuồng gia súc gần đó kêu lên sợ hãi, và những con vật hoang dã bắt đầu chạy trốn, để lại sự hỗn loạn khắp nơi.
Lúc này, Thomas và Mary đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài với sự sợ hãi.
“Thomas, anh thấy không? Có gì đó đang di chuyển trên cánh đồng,” – Mary nói với giọng run rẩy.
Thomas nhìn qua khe hở của cửa sổ, thấy hình ảnh mờ ảo của Fiddlesticks đang di chuyển với những bước đi chậm chạp nhưng đầy uy lực. “Chúng ta phải làm gì đó,” – Thomas quyết định, “Chúng ta không thể ngồi đây và chờ đợi.”
Bên ngoài, Fiddlesticks bắt đầu di chuyển về phía ngôi nhà của Thomas và Mary, tiếng cười của hắn hòa vào âm thanh của cơn gió.
“Ôi Chúa ơi, hắn đang đến gần!” – Mary kêu lên, bàn tay cô siết chặt vào tay Thomas.
Thomas lấy một cái chùy gỗ từ góc phòng, chuẩn bị đối mặt với nỗi kinh hoàng đang đến gần. “Chúng ta không thể bỏ chạy. Chúng ta phải đối mặt với nó.”
Khi Fiddlesticks tiếp cận ngôi nhà, hắn dừng lại và nâng đôi tay dài của mình lên trời. Ánh sáng đỏ từ đôi mắt hắn tỏa ra khắp nơi.
“Thực thể cổ xưa, thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn năm,” – Fiddlesticks cười lớn. “Ta đến để gieo rắc nỗi kinh hoàng trên vùng đất này.”
Mary ôm chặt lấy Thomas khi họ chuẩn bị đối mặt với thực thể đáng sợ. Những tiếng rít và tiếng cười không ngừng lại, càng làm tăng sự căng thẳng trong không khí.
Đến lúc này, những cư dân khác của vùng đồng quê bắt đầu thức dậy và nhìn thấy sự hỗn loạn đang diễn ra.
Một nhóm người, bao gồm những người can đảm và thầy tu từ làng kế bên, quyết định tụ tập để tìm cách đối phó với sự tấn công của Fiddlesticks. Họ mang theo bùa chú và vũ khí, sẵn sàng bảo vệ ngôi làng của mình.
“Chúng ta phải cùng nhau chiến đấu,” – một người trong nhóm nói với quyết tâm. “Nếu không, tất cả chúng ta sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng này mãi mãi.”
Chương kết thúc với một cảnh tượng căng thẳng, khi mọi người chuẩn bị đối mặt với sự tấn công của Fiddlesticks và vùng đồng quê sẵn sàng bước vào cuộc chiến sinh tử.