Garen - Quyết Tâm Của Demacia - Chương 5
Chương 5: Lời Thú Nhận Của Lux
Garen không thể chợp mắt suốt đêm đó. Bóng tối dày đặc bao trùm pháo đài Crownguard, nhưng trong tâm trí anh, những suy nghĩ về trách nhiệm và gia đình vẫn không ngừng quay cuồng. Anh đã thề trung thành với Demacia, đã sống cả đời để bảo vệ đất nước khỏi phép thuật và những mối đe dọa từ bên ngoài. Nhưng giờ đây, chính em gái anh, Lux, lại là người sở hữu sức mạnh mà anh từng coi là nguy hiểm nhất.
Đêm khuya, khi Garen đang ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Anh không cần phải nhìn cũng biết đó là Lux. Cô đã biết sự thật không thể giấu mãi được, và giờ đây cô đến để đối mặt với anh.
Garen: “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, và Lux bước vào với khuôn mặt căng thẳng. Cô không còn nở nụ cười nhẹ nhàng thường thấy, mà thay vào đó là vẻ lo lắng hiện rõ. Garen quay lại nhìn cô, cảm nhận được sự giằng xé đang hiện hữu trong mắt em gái mình.
Lux: “Anh Garen, em nghĩ đã đến lúc em phải nói rõ mọi chuyện với anh.”
Garen im lặng, đôi mắt anh khẽ nhíu lại. Anh đã biết điều này sẽ đến, nhưng anh không mong chờ nó.
Garen: “Anh đã thấy, Lux. Anh đã thấy phép thuật của em.”
Lux bước đến gần hơn, tay cô run rẩy nắm lấy chiếc ghế trước mặt. Cô hít một hơi sâu, rồi ngồi xuống, đối diện với anh trai.
Lux: “Em không muốn giấu anh, nhưng em sợ. Em sợ rằng anh sẽ không hiểu… rằng anh sẽ nghĩ em giống như những kẻ sử dụng phép thuật mà anh từng chiến đấu chống lại.”
Garen nhìn Lux, giọng anh trầm lại, pha lẫn giữa sự đau đớn và giận dữ.
Garen: “Em có nghĩ anh sẽ không hiểu sao? Anh đã chiến đấu để bảo vệ Demacia khỏi phép thuật. Phép thuật đã gây ra quá nhiều đau thương cho đất nước này, Lux. Em có biết điều đó không?”
Lux cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má. Cô biết rõ sự nguy hiểm của phép thuật và hiểu tại sao Garen lại cảm thấy như vậy.
Lux: “Em biết, Garen. Em biết điều đó hơn bất kỳ ai. Em không bao giờ muốn sử dụng phép thuật, nhưng… nó đã đến với em từ khi còn nhỏ. Em không có lựa chọn. Em đã cố gắng kiểm soát nó, cố gắng giấu nó, nhưng càng ngày em càng nhận ra mình không thể từ bỏ nó được. Phép thuật là một phần của em.”
Garen im lặng, đôi mắt anh tối sầm lại. Anh đã nghe những lời tương tự từ những kẻ mà anh từng chiến đấu—rằng họ không có lựa chọn, rằng phép thuật là một phần của họ. Nhưng lần này, điều đó đến từ Lux, người mà anh yêu thương hơn bất kỳ ai.
Garen: “Lux… em có hiểu rằng nếu người khác phát hiện ra, em sẽ bị bắt giữ không? Demacia không tha thứ cho phép thuật, và em… em là người của gia tộc Crownguard. Em có thể mất tất cả.”
Lux ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự quyết tâm và giằng xé.
Lux: “Em biết điều đó, Garen. Em đã sống trong sợ hãi suốt cả cuộc đời, lo lắng rằng một ngày nào đó mọi người sẽ phát hiện ra. Nhưng em không thể che giấu mãi mãi. Phép thuật không phải là thứ mà em có thể trốn tránh, và em không muốn sống cuộc đời với sự dối trá.”
Garen đứng dậy, bước đến gần cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài thành phố Demacia tĩnh lặng, nơi mọi người vẫn đang sống với niềm tin rằng đất nước họ được bảo vệ khỏi mọi thứ nguy hiểm, đặc biệt là phép thuật. Nhưng ngay dưới mái nhà của chính anh, phép thuật lại tồn tại.
Garen: “Anh đã từng nghĩ phép thuật chỉ mang lại sự hủy diệt, Lux. Anh đã chiến đấu chống lại nó suốt cả đời. Nhưng giờ đây… anh không biết phải làm gì nữa.”
Lux đứng dậy, bước đến bên cạnh anh. Cô đặt nhẹ tay lên vai anh, như để truyền đạt sự thấu hiểu và lòng cảm thông.
Lux: “Em không yêu cầu anh từ bỏ lý tưởng của mình, Garen. Em chỉ mong anh hiểu rằng không phải mọi phép thuật đều xấu. Em không bao giờ muốn làm hại ai, và em cũng không muốn anh phải đứng trước sự lựa chọn khó khăn này. Em chỉ muốn sống như một người bình thường, nhưng em cũng biết rằng điều đó có thể không bao giờ xảy ra.”
Garen quay lại, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Lux. Đôi mắt ấy đã từng nhìn anh với sự ngưỡng mộ, nhưng giờ đây, chúng tràn đầy sự giằng xé và hy vọng mong manh.
Garen: “Lux, anh không biết mình có thể chấp nhận điều này không. Nhưng anh sẽ không để ai bắt giữ em. Em là em gái anh, và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em, dù cho điều đó có nghĩa là anh phải đi ngược lại với những gì anh từng tin tưởng.”
Lux mỉm cười yếu ớt, đôi mắt cô ướt đẫm nhưng cũng đầy lòng biết ơn.
Lux: “Cảm ơn anh, Garen. Em biết điều này không dễ dàng, nhưng em sẽ cố gắng không khiến anh phải lo lắng thêm nữa.”
Garen gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn tràn ngập sự băn khoăn. Anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những thử thách mới. Liệu anh có thể bảo vệ Lux mà không phản bội lý tưởng của Demacia? Và liệu Lux có thể sống yên ổn trong một thế giới mà phép thuật bị xem là kẻ thù? Những câu hỏi đó sẽ còn ám ảnh anh trong những ngày tháng tới.
Bóng đêm dần tan, nhưng sự giằng xé trong lòng Garen vẫn chưa thể phai nhòa.