Giá Trị Của Sự Im Lặng - Chương 1
Chương 1: Tiếng Nói Trong Đêm
Ngôi làng Hòa Bình nằm yên bình giữa những ngọn đồi xanh rì. Jacob, một người nông dân chăm chỉ, sống cùng vợ Sarah và hai con trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ. Ông nổi tiếng là người hay nói, luôn bày tỏ ý kiến của mình về mọi chuyện, từ việc trồng trọt đến chính trị.
Một buổi tối mùa đông lạnh giá, khi cả gia đình đang quây quần bên bữa cơm tối, một tiếng gõ cửa vang lên. Jacob đặt đũa xuống và bước ra mở cửa. Trước mắt ông là một người lạ, người này mặc áo choàng đen, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói trầm ấm.
“Chào ông Jacob,” người lạ nói, “tôi là Daniel, một người lữ hành. Tôi đang tìm chỗ nghỉ chân qua đêm. Có thể cho tôi xin một chỗ ở được không?”
Jacob nhìn vào mắt Daniel và cảm nhận được điều gì đó khác thường ở người này. Ông do dự một chút, nhưng sự tò mò và lòng tốt đã chiến thắng.
“Vào đi, Daniel. Trời lạnh lắm, ông vào đây sưởi ấm và dùng bữa với gia đình tôi,” Jacob nói và nhường chỗ cho Daniel bước vào.
Sarah nhìn lên từ bữa ăn và mỉm cười chào đón. “Chào ông, Daniel. Ông đến đúng lúc lắm, chúng tôi vừa mới dọn cơm xong.”
Daniel cúi đầu cảm ơn và ngồi xuống bên bàn ăn. Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng. Jacob không ngừng trò chuyện, hỏi Daniel về những nơi ông đã đi qua và những câu chuyện ông đã trải nghiệm. Nhưng Daniel chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, thậm chí có khi chỉ là một cái gật đầu.
Sau bữa tối, khi mọi người đã đi ngủ, Jacob không thể chợp mắt. Ông cảm thấy bị thôi thúc phải biết thêm về Daniel. Ông ra ngoài sân, nơi Daniel đang ngồi nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Daniel, ông là ai thật sự?” Jacob hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Daniel quay lại, đôi mắt sáng lên dưới ánh trăng. “Ông có tin vào sự im lặng không, Jacob? Đôi khi, im lặng có thể nói lên nhiều điều hơn bất kỳ lời nói nào.”
Jacob nhíu mày, không hiểu. “Ý ông là sao?”
Daniel mỉm cười nhẹ nhàng. “Im lặng không phải là việc không nói, mà là việc biết khi nào nên im lặng để lắng nghe và hiểu rõ tình hình. Sự im lặng đúng lúc có thể mang lại sự bình yên và giải pháp cho nhiều vấn đề.”
Jacob gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu. “Tôi sẽ suy nghĩ về điều này. Cảm ơn ông, Daniel.”
Ông quay vào nhà, lòng tràn đầy suy tư. Đêm đó, Jacob nằm trằn trọc, suy nghĩ về những lời nói của Daniel. Sự im lặng mà ông chưa từng coi trọng bỗng trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết.