Giấc Mơ Bay Cao - Chương 3
Chương 3: Những thất bại ban đầu
Mùa thu năm 1896, Dayton bắt đầu trở lạnh, và những chiếc lá vàng phủ kín mặt đất. Trong xưởng nhỏ của gia đình Wright, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Wilbur và Orville đã bước qua nhiều thử nghiệm, nhưng thành công vẫn là một điều xa vời. Những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ chỉ mang lại những thất bại liên tiếp, khiến hai anh em bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề.
Một buổi sáng, Orville đứng bên cạnh chiếc mô hình mới nhất của họ, một chiếc máy bay lượn nhỏ với đôi cánh được gia cố và một động cơ nhỏ đặt bên dưới. Wilbur đang cúi người, kiểm tra kỹ lưỡng các khớp nối và hệ thống dây điều khiển.
“Em đã kiểm tra lại động cơ chưa?” Wilbur hỏi, giọng trầm ngâm.
“Rồi, nó hoạt động tốt. Em cũng đã điều chỉnh lại hệ thống điều khiển cánh theo gợi ý của anh.” Orville trả lời, nhưng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói. “Nhưng em vẫn lo về sức mạnh của động cơ. Nó có thể không đủ lực để giữ chiếc máy bay lượn lên cao.”
Wilbur đứng thẳng người, nhìn vào mắt Orville. “Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần thử nghiệm này. Dù kết quả ra sao, ít nhất chúng ta cũng sẽ học được điều gì đó. Hãy tin vào công việc của chúng ta.”
Orville mỉm cười, cố gắng giữ vững tinh thần. “Anh nói đúng. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Hai anh em bước ra khỏi xưởng, mang theo mô hình máy bay đến một cánh đồng trống trải, nơi mà họ đã thực hiện nhiều thử nghiệm trước đó. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng lả tả, nhưng trong lòng họ vẫn rực cháy hy vọng.
“Chuẩn bị sẵn sàng, Orville,” Wilbur nói khi họ đặt mô hình xuống mặt đất và điều chỉnh cánh. “Khi anh ra hiệu, em sẽ khởi động động cơ.”
Orville gật đầu, nắm chặt bộ điều khiển trong tay. “Sẵn sàng.”
Wilbur kiểm tra lần cuối các bộ phận, rồi ra hiệu cho Orville. Động cơ rít lên, cánh quạt bắt đầu quay, và chiếc máy bay nhỏ dần dần rời khỏi mặt đất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như họ đã chạm tới thành công. Chiếc máy bay bắt đầu bay lên, vượt qua tầm nhìn của họ.
Nhưng niềm vui chưa kịp hình thành hoàn toàn thì bỗng nhiên, chiếc máy bay chao đảo dữ dội. Orville cố gắng điều chỉnh, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Động cơ đột ngột tắt, và chiếc máy bay lao xuống đất với một cú va chạm mạnh.
Hai anh em chạy vội tới chỗ chiếc máy bay rơi. Khung gỗ vỡ tan, cánh bị gãy, và động cơ hư hỏng nặng. Orville cúi xuống, nhìn những mảnh vỡ trong tay, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chúng ta lại thất bại,” Orville nói, giọng đầy cay đắng. “Có lẽ chúng ta không bao giờ có thể chế tạo một chiếc máy bay thực sự.”
Wilbur đặt tay lên vai Orville, cố gắng trấn an em trai. “Đừng nản lòng, Orville. Đây chỉ là một bước nhỏ trong hành trình dài. Thất bại là điều không thể tránh khỏi. Điều quan trọng là chúng ta không dừng lại ở đây.”
Orville ngước lên, nhìn Wilbur với ánh mắt do dự. “Nhưng còn bao nhiêu lần nữa chúng ta phải chịu đựng những thất bại như thế này? Chúng ta đã dành biết bao công sức, thời gian, và cả tiền bạc nữa. Em bắt đầu tự hỏi liệu giấc mơ này có thật sự đáng để theo đuổi hay không.”
Wilbur im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì Orville vừa nói. Anh biết em trai mình đã mệt mỏi, nhưng cũng hiểu rõ rằng cả hai đều đã đặt quá nhiều niềm tin vào giấc mơ này.
“Orville, hãy nghĩ về tất cả những gì chúng ta đã học được,” Wilbur nói với giọng chắc chắn. “Mỗi lần thất bại, chúng ta tiến gần hơn đến thành công. Chúng ta đã khám phá ra những nguyên tắc cơ bản về khí động học, chúng ta đã chế tạo và thử nghiệm những thiết kế mà chưa ai từng nghĩ đến. Điều đó đã đưa chúng ta xa hơn bất kỳ ai khác trong việc chinh phục bầu trời.”
Orville nhìn sâu vào mắt anh trai, sự quyết tâm dần trở lại. “Anh nói đúng. Em đã quá tập trung vào những thất bại mà quên mất rằng chúng ta đã đi xa đến thế nào. Chúng ta sẽ không từ bỏ. Chúng ta sẽ tiếp tục.”
“Đúng vậy,” Wilbur mỉm cười, “Và một ngày nào đó, chúng ta sẽ thành công.”
Hai anh em quay lại xưởng, bắt đầu sửa chữa và cải tiến mô hình của mình. Họ không để thất bại làm nhụt chí mà thay vào đó, học từ những sai lầm và tiếp tục thử nghiệm. Những ngày sau đó, họ tiếp tục lao vào công việc, không ngừng nghỉ, không ngừng suy nghĩ và sáng tạo.
Họ nhận ra rằng để đạt được thành công, không chỉ cần sự sáng tạo mà còn cần sự kiên trì và lòng quyết tâm không lay chuyển. Giấc mơ bay cao của họ không còn là một ý tưởng viển vông, mà đã trở thành một phần của cuộc sống, một mục tiêu mà họ sẽ không ngừng theo đuổi cho đến khi đạt được.