Giấc Mơ Bay Cao - Chương 4
Chương 4: Kitty Hawk – Nơi giấc mơ trở thành hiện thực
Tháng 9 năm 1900, sau nhiều năm thử nghiệm và nghiên cứu không ngừng nghỉ, Wilbur và Orville Wright quyết định rằng họ cần một địa điểm mới để thực hiện những thử nghiệm quan trọng nhất của mình. Dayton không còn phù hợp cho các cuộc thử nghiệm bay, bởi vì gió ở đây không đủ mạnh và không gian cũng không đủ rộng rãi. Sau nhiều tháng tìm kiếm và nghiên cứu, họ chọn Kitty Hawk, một vùng đất hoang vu ven biển Bắc Carolina, nơi có những cơn gió mạnh và không gian rộng lớn, lý tưởng cho những cuộc thử nghiệm đầy tham vọng.
Wilbur viết thư cho một người dân địa phương ở Kitty Hawk, ông Bill Tate, để hỏi về điều kiện thời tiết và địa hình. Tate, một người đàn ông giàu kinh nghiệm sống ở vùng đất khắc nghiệt này, trả lời rằng nơi đây rất phù hợp cho những thử nghiệm bay, và ông sẽ rất vui lòng hỗ trợ hai anh em.
Sau nhiều tuần chuẩn bị, Wilbur và Orville đã sẵn sàng rời Dayton để đến Kitty Hawk. Họ đóng gói mọi thứ, từ những bộ phận của chiếc máy bay mới cho đến những dụng cụ, tài liệu nghiên cứu, và cả niềm hy vọng lớn lao. Chuyến đi này không chỉ là một cuộc hành trình tới một nơi xa lạ, mà còn là bước đệm quan trọng nhất trên con đường hiện thực hóa giấc mơ bay cao của họ.
Một buổi sáng se lạnh, hai anh em cùng nhau đứng bên bờ biển ở Kitty Hawk, nơi gió thổi mạnh, cát bay mịt mù. Họ đã dựng lên một căn lều nhỏ, nơi sẽ trở thành trung tâm thử nghiệm của mình. Từ xa, ông Bill Tate đang tiến lại gần, trên tay cầm một chiếc xẻng.
“Chào các cậu, Wilbur, Orville!” Tate hô lớn khi đến gần. “Cậu không biết tôi vui mừng thế nào khi thấy có người mang một giấc mơ lớn tới vùng đất này.”
Wilbur mỉm cười đáp lại. “Cảm ơn ông, ông Tate. Nơi này thật tuyệt vời, chính xác là những gì chúng tôi đang tìm kiếm.”
Orville nhìn ra xa, nơi những cồn cát trải dài dưới ánh mặt trời. “Với những cơn gió mạnh như thế này, chúng tôi hy vọng sẽ có cơ hội thực hiện những thử nghiệm mà trước đây chưa từng nghĩ đến.”
Tate gật đầu, mắt sáng lên với niềm hứng khởi. “Tôi tin rằng hai cậu sẽ làm nên chuyện. Nếu cần gì, đừng ngần ngại hỏi tôi. Tôi sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ.”
Ngày hôm sau, Wilbur và Orville bắt đầu lắp ráp chiếc máy bay lượn mới nhất của mình. Đây là phiên bản cải tiến so với những mô hình trước đó, với cánh lớn hơn và một hệ thống điều khiển tinh vi hơn. Họ đặt tên cho nó là Glider 1900, một cái tên đơn giản nhưng đầy tham vọng.
Wilbur cẩn thận kiểm tra từng khớp nối và thanh đỡ của máy bay, trong khi Orville điều chỉnh các dây cương và hệ thống điều khiển. Họ biết rằng đây là cơ hội để chứng minh những nghiên cứu của mình, nhưng cũng hiểu rằng một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến thất bại.
Buổi thử nghiệm đầu tiên diễn ra vào một buổi sáng có gió lớn. Wilbur đứng trên một đỉnh cồn cát, nhìn ra biển, nơi những con sóng vỗ vào bờ. Orville, đứng bên cạnh anh, nắm chặt tay điều khiển, tim đập nhanh vì hồi hộp.
“Anh chắc chắn chúng ta đã làm đúng mọi thứ, phải không?” Orville hỏi, không giấu được sự căng thẳng.
Wilbur quay lại, nhìn sâu vào mắt em trai, sự tự tin tràn ngập. “Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Orville. Hãy tin vào công việc của chúng ta và vào chính mình. Đây là lúc để chứng minh rằng chúng ta có thể bay.”
Orville hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu. “Được rồi. Hãy làm điều này.”
Với sự giúp đỡ của Tate và vài người dân địa phương, họ đẩy chiếc Glider lên đỉnh cồn cát, nơi có gió mạnh nhất. Wilbur leo vào bên trong máy bay, nằm sấp để điều khiển, còn Orville đứng bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ.
“Chuẩn bị sẵn sàng!” Wilbur hô lớn.
Orville và những người giúp đỡ buông tay, và chiếc Glider bắt đầu lao xuống sườn cồn cát, đón lấy gió mạnh. Trong giây lát, cánh máy bay căng lên, và rồi, với một cú hất nhẹ, chiếc Glider rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Mọi người đứng bên dưới nín thở nhìn theo. Chiếc Glider lượn nhẹ nhàng, ổn định trong gió, như thể nó được sinh ra để bay. Wilbur điều khiển cánh một cách chính xác, từng cử động nhỏ đều được tính toán kỹ lưỡng.
Nhưng rồi, bỗng nhiên, gió thay đổi hướng. Chiếc Glider rung lắc dữ dội, mất thăng bằng. Wilbur cố gắng điều chỉnh, nhưng không kịp. Máy bay chao đảo, rồi rơi xuống cồn cát với một tiếng động lớn.
Orville và Tate chạy vội tới. “Wilbur! Anh có sao không?” Orville hô lớn khi tới gần.
Wilbur chậm rãi ngồi dậy, cát bám đầy trên quần áo và mặt. Anh kiểm tra mình, rồi nở một nụ cười mệt mỏi nhưng rạng rỡ. “Anh ổn, Orville. Và… chúng ta đã bay!”
Orville nhìn máy bay lượn, một bên cánh đã bị gãy, nhưng điều đó không quan trọng. “Phải, chúng ta đã bay,” anh thở ra, nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Tate đứng gần đó, tay chạm vào chiếc máy bay bị hỏng, không thể tin vào mắt mình. “Hai cậu thực sự đã làm được. Đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chứng kiến.”
Wilbur và Orville nhìn nhau, trong mắt họ là sự quyết tâm. Họ biết rằng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhiều cải tiến cần thực hiện. Nhưng lần đầu tiên, họ cảm nhận được rằng giấc mơ của mình không chỉ là một điều viển vông. Họ đã bay, và họ sẽ tiếp tục bay, cho đến khi chế tạo được chiếc máy bay hoàn hảo.
Kitty Hawk không chỉ là một địa điểm thử nghiệm, mà còn là nơi giấc mơ của họ bắt đầu thành hình. Và từ đây, họ sẽ tiếp tục hành trình, với niềm tin rằng một ngày không xa, họ sẽ chinh phục bầu trời, biến giấc mơ bay cao của mình thành hiện thực.