Giấc Mơ Giữa Lửa Đạn - Chương 2
Chương 2: Đất Nước Tan Hoang
Khi bình minh ló rạng, ánh sáng yếu ớt chiếu qua những khung cửa sổ nứt nẻ của căn nhà tạm bợ. Alexander thức dậy với tiếng chim hót xa xa, nhưng trong lòng anh, những nỗi lo lắng không thể nguôi ngoai. Cái lạnh của buổi sáng mùa đông làm anh tỉnh táo hơn, và sự khẩn trương của tình huống đã khiến anh không thể chần chừ.
“Chào buổi sáng, bác sĩ!” Maria chào đón Alexander với một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy hi vọng. “Hôm nay, chúng ta có thể tiếp tục giúp đỡ những người đang cần.”
“Chào Maria,” Alexander đáp, “Tôi cần biết tình hình sức khỏe của mọi người trước tiên. Chúng ta sẽ bắt đầu với việc kiểm tra những bệnh nhân bị thương nặng.”
Nghe thấy tiếng nói của Alexander, một nhóm người bắt đầu tụ tập quanh căn nhà, họ đều mang trong mình sự lo âu nhưng cũng đầy mong mỏi. Một người đàn ông lớn tuổi, ông Viktor, đã từng là người dẫn đầu trong làng, tiến đến gần.
“Bác sĩ, chúng tôi không chỉ đau ốm về thể xác,” ông Viktor nói, giọng ông trầm buồn. “Chúng tôi còn mang trong mình nỗi đau mất mát. Rất nhiều người đã bỏ mạng, nhiều gia đình đã tan vỡ.”
“Ông có thể kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra không?” Alexander hỏi, mong muốn tìm hiểu sâu hơn về tình hình.
“Có những cuộc tấn công vào làng, nhiều người đã phải bỏ chạy, những người khác bị bắt đi. Chúng tôi không thể sống như thế này mãi,” ông Viktor thở dài. “Họ đã cướp đi không chỉ tài sản mà còn là cuộc sống của chúng tôi.”
Sự Đổ Vỡ
Trong khi Alexander chăm sóc cho những người bệnh, Maria cùng với một số phụ nữ khác tổ chức bữa ăn sáng. Họ làm bánh mì và chia sẻ cho những người yếu đuối nhất. Alexander nhận ra rằng tinh thần của người dân rất quan trọng; sức mạnh không chỉ đến từ thể xác mà còn từ tâm hồn.
“Bác sĩ, nếu chúng ta không thể ngăn chặn cuộc chiến này, làm thế nào để giữ vững niềm tin?” một người phụ nữ trẻ tuổi hỏi, mắt ngấn lệ. “Chúng tôi có thể mất hết mọi thứ.”
“Chúng ta phải sống từng ngày, từng giờ,” Alexander nói, ánh mắt kiên định. “Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải hy vọng và làm những gì có thể để giúp đỡ lẫn nhau.”
Đối Diện Với Thách Thức
Vào giữa buổi chiều, tiếng súng vang vọng từ xa khiến tất cả mọi người trong căn nhà hoảng sợ. Alexander ngay lập tức ra lệnh mọi người phải tìm chỗ trú ẩn an toàn. Anh biết rằng tình huống có thể trở nên nghiêm trọng bất cứ lúc nào.
“Chúng ta không thể để sự sợ hãi làm chúng ta gục ngã,” Alexander hô lớn, “Hãy giữ bình tĩnh và ở bên nhau!”
Mọi người vội vã tìm nơi ẩn nấp, nhưng tiếng súng lại ngày càng gần hơn. Maria kéo tay Alexander, “Chúng ta cần phải đi, có thể không an toàn ở đây nữa.”
“Không, tôi không thể rời đi,” Alexander khẳng định. “Tôi không thể để mọi người ở lại mà không có sự giúp đỡ. Nếu họ đến đây, tôi sẽ cố gắng bảo vệ mọi người.”
Giờ Khắc Quyết Định
Khi âm thanh của tiếng súng vang vọng, Alexander cùng một số người đàn ông khác quyết định đứng ra bảo vệ cộng đồng. Họ nhanh chóng thu thập những gì có thể làm thành vũ khí—gậy gộc, đá, và cả những mảnh kim loại. Những người phụ nữ và trẻ nhỏ được đưa vào một phòng trong nhà, nơi an toàn hơn.
“Chúng ta sẽ cùng nhau đứng lên,” Alexander nói với những người đàn ông xung quanh. “Hãy chuẩn bị tinh thần, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy bảo vệ những người yếu đuối nhất.”
“Bác sĩ, chúng tôi không phải là lính,” một người đàn ông nói, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
“Tôi biết, nhưng hôm nay, chúng ta không chỉ là những người dân. Chúng ta là gia đình,” Alexander nói, nhìn vào mắt từng người, truyền tải sức mạnh.
Cuộc Đụng Độ
Một lúc sau, những bóng người xuất hiện ở rìa làng. Đó là một nhóm lính, tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Alexander và những người đàn ông khác đứng chờ sẵn, cảm giác căng thẳng tràn ngập không khí.
“Chúng ta không muốn gây sự!” Alexander hô lớn, giọng anh vang vọng qua không gian. “Chúng ta chỉ muốn sống yên ổn!”
Nhưng nhóm lính không có ý định dừng lại. Một lính trẻ tuổi bước lên, tay cầm súng, ánh mắt lạnh lẽo. “Im miệng! Chúng ta không muốn nghe những lời biện minh!”
Mọi người bên cạnh Alexander đứng sẵn, họ sẵn sàng bảo vệ nhau, dù biết rằng nguy hiểm đang cận kề.
Sự Hiệp Lực
“Chúng ta không thể để họ vào đây!” Maria hét lên từ phía sau, giọng cô đầy quyết tâm.
“Mọi người, đứng sát lại! Không được tách rời!” Alexander chỉ đạo, tim anh đập mạnh, nhưng anh không thể cho phép sự sợ hãi chiếm lĩnh.
Một cuộc đối đầu xảy ra. Alexander cùng với những người đàn ông cầm vũ khí tự chế sẵn sàng phản kháng. Những tiếng súng vang lên, hòa cùng tiếng kêu cứu và sự hỗn loạn. Alexander cảm thấy dòng máu trong người chảy mạnh mẽ hơn bao giờ hết; anh biết rằng đây là cuộc chiến không chỉ để bảo vệ cuộc sống của họ mà còn là để khôi phục hy vọng.
Kết Thúc Chương 2
Cuộc chiến giữa cuộc sống và cái chết đã bắt đầu. Alexander không chỉ là bác sĩ; anh trở thành người bảo vệ, người đứng lên vì những giá trị nhân văn. Trong những giây phút khó khăn nhất, lòng dũng cảm của con người bùng lên, tạo nên một sức mạnh không thể ngăn cản. Chương 2 khép lại với sự căng thẳng, nhưng cũng mang theo hy vọng rằng trong những lúc đen tối, tình yêu và sự đoàn kết vẫn có thể chiến thắng mọi thứ.