Giấc Mơ Vũ Khúc - Chương 2
Chương 2: Lời Sấm Tiên Tri
Không chần chừ, Vũ Khúc và Phong đến ngôi đền cổ nằm ở rìa làng. Ngôi đền được bao phủ bởi cây cối um tùm, mái ngói rêu phong cũ kỹ nhưng vẫn tỏa ra bầu không khí trang nghiêm, linh thiêng. Họ bước vào bên trong, nơi lão linh mục già đã ngồi sẵn, như thể biết trước chuyến ghé thăm này.
Linh mục: “Ta đã chờ con, Vũ Khúc.”
Vũ Khúc và Phong ngỡ ngàng nhìn nhau.
Phong: “Ông biết trước là chúng tôi sẽ đến sao?”
Lão linh mục khẽ mỉm cười, đôi mắt nhắm hờ nhưng ánh lên sự tinh tường.
Linh mục: “Giấc mơ của cậu đã báo trước. Hãy kể cho ta nghe mọi điều mà con đã thấy.”
Vũ Khúc bắt đầu thuật lại giấc mơ một cách chi tiết. Anh kể về chiến trường hỗn loạn, nữ thần áo trắng, và ngọn giáo tỏa sáng trong tay mình. Khi anh dứt lời, lão linh mục nhắm mắt lại trong giây lát, như đang tìm kiếm câu trả lời từ thế giới vô hình.
Linh mục: “Đó không chỉ là một giấc mơ bình thường. Nó là một điềm báo tiên tri, một lời sấm đã được định trước. Thần Ánh Trăng không phải ai cũng gặp được. Ngọn giáo trong mơ không chỉ là vũ khí, mà là biểu tượng cho niềm tin và lòng dũng cảm.”
Vũ Khúc: “Nhưng… tôi chỉ là một người bình thường. Làm sao tôi có thể làm được điều gì to lớn như vậy?”
Lão linh mục mở mắt, ánh nhìn sâu sắc hướng thẳng vào Vũ Khúc.
Linh mục: “Trong mỗi người đều có một sức mạnh tiềm ẩn, chỉ chờ thời điểm thích hợp để thức tỉnh. Chiến tranh sắp đến rất gần, và con không thể trốn tránh số phận của mình. Ngọn giáo con thấy sẽ xuất hiện thật sự khi con hoàn toàn tin tưởng vào chính mình.”
Phong chen vào, giọng lo lắng:
Phong: “Vậy… nếu Vũ Khúc không tìm được ngọn giáo, chúng tôi sẽ không có cơ hội nào để bảo vệ làng sao?”
Lão linh mục cười nhẹ, như thể hiểu rõ những nỗi sợ đó.
Linh mục: “Niềm tin là ngọn giáo đầu tiên, còn vũ khí chỉ là công cụ. Con đường phía trước sẽ khó khăn, nhưng không đơn độc. Vận mệnh của cả vương quốc giờ đây phụ thuộc vào lựa chọn của Vũ Khúc.”
Vũ Khúc cảm thấy một luồng áp lực đè nặng trên vai mình. Anh chưa từng nghĩ rằng số phận của mình lại được định sẵn trong một cuộc chiến.
Vũ Khúc: “Vậy bước đầu tiên tôi phải làm gì, thưa lão nhân?”
Lão linh mục nghiêm nghị đáp:
Linh mục: “Đi về phía rừng sâu, nơi có ngôi đền cổ ẩn giấu một kho báu. Đó là nơi mà vũ khí định mệnh đang đợi con. Nhưng hãy nhớ, không phải sức mạnh vật chất mà chính sự kiên định và lòng tin sẽ giúp con vượt qua thử thách.”
Phong vỗ nhẹ vai Vũ Khúc, như muốn truyền thêm sức mạnh.
Phong: “Nếu ngọn giáo đó có thể giúp chúng ta ngăn chặn chiến tranh, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Vũ Khúc khẽ gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác vừa lo lắng vừa kiên quyết. Cuộc hành trình đã bắt đầu, và anh không còn đường lùi.
Vũ Khúc: “Chúng tôi sẽ làm theo lời ông, lão nhân. Cảm ơn vì đã chỉ dẫn.”
Lão linh mục chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ông dõi theo hai chàng trai khi họ rời khỏi ngôi đền, như đã thấy trước tất cả những gì sẽ diễn ra.
Trên đường trở về, Vũ Khúc chợt hỏi Phong:
Vũ Khúc: “Cậu nghĩ chúng ta có cơ hội thật sao, Phong?”
Phong cười, ánh mắt lấp lánh:
Phong: “Tôi không biết, nhưng nếu không thử, thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được. Và có cậu, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được.”
Lời nói ấy, dù đơn giản, lại tiếp thêm sức mạnh cho Vũ Khúc. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, tự hứa rằng sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì phải tổn thương vì mình.