Giải cứu các vùng đất bị lãng quên - Chương 1
Chương 1: Sự tái sinh của Gia Cát Lượng
Trong một đêm u ám, trời đất như hoà vào một cơn bão lớn, mây đen cuồn cuộn kéo tới, che khuất cả ánh trăng. Bỗng một luồng sáng từ thiên giới xé toạc bầu trời, chiếu thẳng xuống một vùng đất hoang vu. Bên dưới, nơi tàn tích của một ngôi đền cổ, đất đá rạn nứt, rung chuyển dữ dội. Trong ánh sáng chói lòa, một bóng dáng cao lớn từ từ hiện ra—đó chính là Gia Cát Lượng, nhà chiến lược kiệt xuất của thời Tam Quốc.
Ánh mắt ông tỉnh lại sau giấc ngủ hàng ngàn năm, đầy sức mạnh và sự điềm tĩnh. Gia Cát Lượng, người mà cả lịch sử ghi nhận là bậc thầy quân sự, nay tái sinh, nhận một nhiệm vụ trọng đại hơn bao giờ hết.
“Ta đã trở lại… nhưng tại sao?” Gia Cát Lượng thì thầm trong lòng, ánh mắt nhìn ra xa, nơi những ngọn đồi và cánh đồng từng phồn hoa giờ chỉ còn lại đổ nát và tàn úa.
Từ trên cao, một giọng nói quyền năng vang lên, vọng lại giữa bầu trời đen tối.
“Gia Cát Lượng, thiên giới triệu hồi ngươi trở lại. Những vùng đất bị lãng quên đang chìm trong bóng tối và tuyệt vọng. Sứ mệnh của ngươi là giải cứu những vùng đất này, khôi phục lại ánh sáng và sự sống mà chúng từng có.”
Gia Cát Lượng ngước lên nhìn về phía tiếng nói, đôi mắt sáng rực, tay cầm quạt lông quen thuộc. “Ta hiểu… Nếu đây là ý trời, ta sẽ không từ chối. Nhưng để làm được việc này, ta cần đồng đội và sức mạnh của trí tuệ, như thời Tam Quốc.”
Ngay khi ông dứt lời, luồng sáng lại hiện lên. Từ trong ánh sáng đó, một người đàn ông với dáng vẻ uy nghi, râu dài, tay cầm thanh đại đao quen thuộc bước ra.
“Gia Cát Lượng! Lâu rồi không gặp, bạn cũ!” Người đàn ông ấy không ai khác chính là Quan Vũ, vị tướng trung thành và dũng mãnh của thời Tam Quốc.
Gia Cát Lượng mỉm cười, đặt tay lên vai Quan Vũ. “Quan Vũ, ta không ngờ lại có ngày này. Ngươi cũng được tái sinh để cùng ta hoàn thành sứ mệnh này sao?”
Quan Vũ gật đầu, ánh mắt kiên quyết. “Đúng vậy, chúng ta lại đứng cùng nhau, lần này không phải để tranh đoạt lãnh thổ mà để cứu lấy thế giới này khỏi bóng tối.”
Sau khi cùng nhau hồi tưởng lại những trận chiến huy hoàng trong quá khứ, Gia Cát Lượng và Quan Vũ bước ra khỏi ngôi đền cổ, sẵn sàng cho cuộc hành trình mới.
Ngày hôm sau, tại vùng đất Tử Thần
Một ngày mới bắt đầu, nhưng ánh mặt trời không thể xuyên qua lớp sương mù dày đặc bao trùm khắp nơi. Gia Cát Lượng và Quan Vũ đã tiến đến vùng đất đầu tiên trong hành trình của họ: vùng đất Tử Thần. Đây từng là một nơi thịnh vượng, với những cánh đồng lúa chín vàng, nhưng giờ chỉ còn là hoang mạc cằn cỗi, nơi mà không có một sự sống nào còn tồn tại.
“Hãy cẩn thận, Gia Cát Lượng. Ta nghe đồn rằng vùng đất này bị nguyền rủa, và không ai có thể sống sót khi đặt chân đến đây.” Quan Vũ cẩn trọng nói, tay siết chặt thanh đại đao, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào.
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu. “Ta cảm nhận được, có một năng lượng đen tối đang bao trùm nơi này. Chúng ta cần phải tìm ra nguồn gốc của lời nguyền.”
Họ tiếp tục bước qua những ngôi làng bỏ hoang, những ngôi nhà đổ nát và cánh đồng khô cằn. Tất cả đều im lặng đến đáng sợ. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ. Từ trong bóng tối, những bóng hình mờ ảo bắt đầu xuất hiện.
“Gia Cát Lượng, ngươi nghe thấy gì không?” Quan Vũ hỏi, giọng căng thẳng.
“Đó là tiếng của những linh hồn. Những người dân nơi đây đã bị biến thành hồn ma vì lời nguyền này.” Gia Cát Lượng trầm ngâm. “Chúng ta phải phá vỡ nó trước khi quá muộn.”
Bất ngờ, từ trong màn sương dày đặc, một bóng đen khổng lồ hiện ra. Đó là một con quái vật, hiện thân của lời nguyền. Đôi mắt đỏ rực của nó rọi sáng cả một vùng đất, hơi thở của nó làm mặt đất rung chuyển.
“Quan Vũ, chuẩn bị chiến đấu!” Gia Cát Lượng hét lớn, nhanh chóng vung chiếc quạt lông, gọi ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ để chặn đứng quái vật.
Quan Vũ xông lên, đại đao vung mạnh xuống, đánh thẳng vào quái vật. Nhưng con quái vật không dễ bị khuất phục. Nó gầm lên một tiếng, tung ra những cú đánh dữ dội, làm đất đá tung bay khắp nơi.
Trận chiến trở nên ác liệt. Mặc dù quái vật mạnh mẽ, nhưng Gia Cát Lượng với trí tuệ siêu phàm và Quan Vũ với sức mạnh vượt trội, họ dần dần đẩy lùi nó.
“Gia Cát Lượng, ta sẽ giữ nó! Ngươi hãy tìm cách phá giải lời nguyền!” Quan Vũ hô lớn, không hề sợ hãi trước sức mạnh khủng khiếp của quái vật.
Gia Cát Lượng nhắm mắt, tập trung vào việc tìm ra nguồn gốc của lời nguyền. Ông lẩm bẩm những lời chú, và từ chiếc quạt lông, một luồng sáng trắng bừng lên, chiếu thẳng vào quái vật. Con quái vật rít lên trong đau đớn, rồi tan biến vào không trung.
Khi cơn bão cát và mây đen biến mất, ánh sáng mặt trời lần đầu tiên sau nhiều năm rọi xuống vùng đất Tử Thần. Cỏ xanh bắt đầu mọc trở lại, và những linh hồn bị nguyền rủa cũng dần tan biến, trở về với yên bình.
“Chúng ta đã làm được,” Gia Cát Lượng nói, thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên. Vẫn còn nhiều vùng đất đang cần chúng ta giải cứu.”
Quan Vũ nhìn về phía chân trời xa, nơi những đám mây đen vẫn còn vây kín. “Chúng ta sẽ tiếp tục, cho đến khi bóng tối bị đẩy lùi hoàn toàn.”
Và thế là, cuộc hành trình của Gia Cát Lượng và Quan Vũ tiếp tục, với hy vọng mang lại ánh sáng cho những vùng đất bị lãng quên.