Giải Mã Các Hiện Tượng Tự Nhiên - Chương 6
Chương 6: Cuộc Khủng Hoảng
Sau khi trận động đất tại Ngọc Lĩnh xảy ra, Minh trở thành tâm điểm của sự chú ý không chỉ trong giới khoa học mà còn trong cộng đồng quốc tế. Các bài báo ca ngợi anh như một người tiên phong trong việc dự đoán các hiện tượng thiên nhiên bằng khoa học hiện đại. Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ như mong đợi. Sự thành công trong việc dự đoán thiên thạch và động đất khiến một số người đặt quá nhiều kỳ vọng vào khả năng của anh, và điều đó bắt đầu tạo ra áp lực khổng lồ lên vai Minh.
Một buổi sáng, khi Minh đang nghiên cứu thêm về những dữ liệu địa chấn, anh nhận được một cuộc điện thoại từ một quan chức chính phủ. Người đàn ông giọng trầm và nghiêm nghị, không che giấu được sự lo lắng.
“Chào anh Minh. Chúng tôi đã theo dõi công việc của anh và rất ấn tượng với những dự đoán chính xác vừa qua. Nhưng bây giờ, chúng tôi đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng. Có những dấu hiệu cho thấy một núi lửa lớn ở khu vực miền Trung có thể phun trào sớm. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh.”
Minh im lặng một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngài có thể cung cấp thêm thông tin cụ thể không?”
“Chúng tôi đã ghi nhận sự gia tăng hoạt động địa chấn gần núi lửa. Những rung động này tương tự như những gì anh đã cảnh báo trước trận động đất ở Ngọc Lĩnh. Chúng tôi cần anh xem xét và xác nhận liệu đây có phải là dấu hiệu của một đợt phun trào không.”
Minh cảm thấy áp lực nặng nề trên vai. Nếu anh đưa ra cảnh báo mà không chính xác, danh tiếng và lòng tin của anh sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu bỏ qua, nguy cơ một thảm họa khủng khiếp có thể xảy ra.
“Được rồi,” Minh nói, giọng anh trầm lại. “Tôi sẽ kiểm tra ngay và liên lạc lại với ngài sớm nhất có thể.”
Sau khi cúp máy, Minh lập tức gọi Tiến và nhóm nghiên cứu đến phòng thí nghiệm. Những dữ liệu mới từ khu vực núi lửa bắt đầu được phân tích kỹ lưỡng. Áp lực tăng dần khi Minh nhận thấy những biểu đồ địa chấn và sự gia tăng nhiệt độ trong lòng đất đang tiến đến mức nguy hiểm.
Tiến cầm một tờ báo cáo và nhìn Minh, vẻ mặt đầy lo lắng. “Cậu nghĩ sao? Dữ liệu này trông không ổn chút nào.”
Minh thở dài, mắt không rời khỏi màn hình máy tính. “Tớ không muốn đưa ra kết luận vội vàng, nhưng rõ ràng là có sự gia tăng hoạt động địa chất dưới lòng đất. Nếu tình trạng này tiếp diễn, núi lửa có thể phun trào trong vòng vài tuần tới.”
“Nhưng nếu cậu gửi cảnh báo và nó không xảy ra thì sao?” Tiến hỏi. “Lần trước, cậu đã đúng, nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta sẽ luôn chính xác.”
Minh ngồi im lặng, suy nghĩ. Đúng là tình huống này phức tạp hơn so với những lần trước. Một đợt phun trào núi lửa có thể gây ra thiệt hại không thể đo đếm, và nếu cảnh báo sai, anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước công chúng và các cơ quan chức năng.
“Chúng ta cần thêm dữ liệu,” Minh nói, quyết định. “Hãy liên hệ với các trạm quan sát địa chất khác và lấy thêm thông tin. Chúng ta không thể đưa ra kết luận chỉ dựa vào một vài tín hiệu.”
Suốt hai ngày sau đó, nhóm của Minh làm việc không ngừng nghỉ, thu thập dữ liệu từ nhiều nguồn khác nhau. Càng ngày, dấu hiệu về một đợt phun trào núi lửa càng trở nên rõ ràng hơn. Áp suất dưới lòng đất tiếp tục tăng, và những đợt rung chấn nhỏ bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
Vào đêm thứ ba, khi Minh đang xem xét lại toàn bộ dữ liệu, một cuộc điện thoại khác từ quan chức chính phủ gọi đến. Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia tỏ ra sốt ruột.
“Anh Minh, chúng tôi cần câu trả lời. Những gì chúng tôi đang đối mặt rất nghiêm trọng, và mọi người đang chờ đợi quyết định của anh. Chúng tôi cần biết liệu có nên sơ tán khu vực quanh núi lửa hay không.”
Minh cảm thấy mọi áp lực đổ ập xuống. Anh nhìn lên màn hình máy tính, nơi các biểu đồ địa chấn vẫn liên tục dao động. Mọi bằng chứng cho thấy một thảm họa đang đến gần, nhưng việc đưa ra cảnh báo chính thức sẽ gây ra sự hoảng loạn lớn.
“Ngài hãy nghe tôi,” Minh nói, giọng anh bình tĩnh nhưng quyết đoán. “Dựa trên những dữ liệu hiện có, tôi đề xuất ngài nên bắt đầu kế hoạch sơ tán một cách dần dần. Chúng ta không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng dấu hiệu về một đợt phun trào núi lửa là rất rõ ràng. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi và cung cấp thông tin liên tục.”
Người quan chức ở đầu dây bên kia thở dài, nhưng không phản đối. “Chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của anh. Hãy giữ liên lạc.”
Minh cúp máy, trong lòng nặng trĩu. Anh biết rằng quyết định của mình có thể ảnh hưởng đến hàng ngàn người.
Hai ngày sau, tin tức về kế hoạch sơ tán khu vực gần núi lửa đã lan ra khắp các mặt báo. Một số người dân cảm thấy hoang mang, lo lắng, trong khi những người khác tỏ ra hoài nghi về tính chính xác của cảnh báo.
Minh nhận được không ít lời chỉ trích từ các nhà khoa học khác và giới truyền thông, cho rằng anh đã quá vội vàng trong việc đưa ra cảnh báo. Một số người thậm chí gọi hành động của anh là “quá mạo hiểm” và “gây hoang mang không cần thiết”.
Một buổi chiều, trong khi đang ngồi cùng Tiến ở phòng thí nghiệm, Minh nhận được một tin nhắn khẩn cấp từ trung tâm quan sát địa chất. Nội dung chỉ gọn lỏn vài từ: “Núi lửa đã bắt đầu hoạt động.”
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng trong khoảnh khắc. Minh không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt với Tiến. Đúng như dự đoán, núi lửa đã thức tỉnh.
“Chúng ta đã làm đúng, Minh,” Tiến nói, giọng anh đầy cảm xúc. “Nếu không có cảnh báo của cậu, rất nhiều người sẽ không kịp sơ tán.”
Minh thở dài nhẹ nhõm. Dù anh biết rằng sẽ còn rất nhiều thử thách phía trước, nhưng lúc này, anh đã cứu được hàng ngàn sinh mạng.