Giải mã cuốn nhật ký của hòa thượng - Chương 2
Chương 2: Chữ Viết Mật Mã
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ văn phòng của Thanh, làm nổi bật những trang giấy đầy ký tự bí ẩn từ cuốn nhật ký của hòa thượng Trí Tâm. Trên bàn làm việc của anh, một loạt hồ sơ và tài liệu liên quan đến vụ án vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng. Thanh ngồi đối diện cuốn nhật ký, tay cầm ly cà phê nóng, ánh mắt chăm chú không rời khỏi những ký tự rối rắm.
Anh đã thức cả đêm để nghiên cứu chúng, nhưng càng nhìn, mọi thứ càng trở nên khó hiểu. Đằng sau những dòng kinh văn quen thuộc, những ký tự lạ lùng xuất hiện liên tục, không tuân theo bất kỳ quy luật ngôn ngữ nào mà Thanh từng biết.
“Có lẽ đây không phải là ngôn ngữ thông thường,” Thanh tự nhủ, mắt vẫn dán chặt vào trang sách. Anh đặt ly cà phê xuống, thở dài. “Phải có một cách giải mã những dòng này.”
Ngay lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông. Là Phong, một chuyên gia giải mã cổ ngữ và văn tự cổ đại mà Thanh từng hợp tác trước đây.
“Phong, tôi cần cậu xem xét một thứ,” Thanh nói ngay khi bắt máy. “Tôi đang xử lý một cuốn nhật ký chứa những ký tự lạ. Có thể là ngôn ngữ cổ hoặc một dạng mật mã phức tạp. Tôi cần cậu phân tích.”
“Nghe thú vị đấy,” Phong đáp lại, giọng nói chứa đựng sự tò mò. “Gửi tôi vài hình ảnh để tôi xem thử.”
Thanh nhanh chóng chụp ảnh những trang nhật ký quan trọng và gửi chúng cho Phong. Trong lúc chờ đợi, Thanh mở lại các tài liệu vụ án, đặc biệt là phần mô tả về những vụ án mạng mà hòa thượng Trí Tâm đã ghi chép. Các vụ án này không chỉ diễn ra cách đây hàng thập kỷ mà còn kéo dài đến tận ngày nay. Kỳ lạ hơn, tất cả đều có một điểm chung: không có dấu vết của hung thủ.
“Phải chăng hòa thượng Trí Tâm đã phát hiện ra điều gì đó về các vụ án này?” Thanh thầm nghĩ, cảm thấy rùng mình. “Nhưng tại sao lại có các ký tự lạ lùng này?”
Điện thoại của Thanh lại đổ chuông. Lần này là Phong.
“Thanh, cậu đang có gì trong tay vậy?” Phong hỏi với giọng khẩn trương.
“Cậu tìm ra gì rồi à?”
“Những ký tự này không phải là ngôn ngữ cổ. Thực ra, chúng là một dạng mật mã mà các giáo phái thời Trung Cổ từng sử dụng để liên lạc bí mật với nhau. Một loại mật mã cực kỳ khó giải mã nếu không biết quy tắc.”
“Mật mã?” Thanh cảm thấy hứng thú. “Vậy chúng nói về điều gì?”
“Khó nói lắm, nhưng tôi đã bắt đầu giải mã được một phần. Cái tôi phát hiện ra làm tôi phải nghĩ ngợi đấy. Những ký tự này không chỉ đơn thuần ghi lại các vụ án mạng. Chúng là chỉ dẫn, là một dạng chỉ đường đến nơi cất giấu thứ gì đó. Có thể là tài liệu hoặc… điều gì đó quan trọng.”
“Chỉ dẫn? Nhưng dẫn tới đâu?”
“Cậu phải cho tôi thêm thời gian. Mật mã này rất phức tạp, có thể nó liên quan đến một nghi thức hoặc một giáo phái mà hòa thượng Trí Tâm đã nghiên cứu trước khi ông ấy qua đời.”
Thanh im lặng trong giây lát, đầu óc bắt đầu hoạt động với tốc độ cao. “Giáo phái… Vậy có thể hòa thượng Trí Tâm không chỉ đơn thuần là một nạn nhân. Có thể ông ấy đã tìm ra điều gì đó nguy hiểm.”
“Tôi sẽ tiếp tục làm việc với nó và báo lại cho cậu sớm nhất,” Phong nói rồi cúp máy.
Sau cuộc gọi, Thanh lập tức nghĩ đến những vụ án mạng mà hòa thượng Trí Tâm đã ghi lại trong nhật ký. Các vụ án này đều không có dấu vết của hung thủ, không có động cơ rõ ràng. Nhưng nếu tất cả chúng liên quan đến một giáo phái bí mật, thì có lẽ hòa thượng Trí Tâm đã biết quá nhiều, và đó chính là lý do ông bị giết.
Thanh nhanh chóng xỏ giày và khoác áo khoác. Anh quyết định quay trở lại ngôi chùa, nơi mọi chuyện bắt đầu. Đường núi dẫn đến chùa vẫn tĩnh lặng như lần trước, nhưng giờ đây, cảm giác căng thẳng và bí ẩn bao trùm lấy Thanh. Khi anh bước qua cổng chùa, nhà sư Thiện Tâm đã chờ sẵn.
“Sư thầy Pháp Minh đã bảo tôi thông báo khi cậu đến,” Thiện Tâm nói, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Thanh gật đầu, không nói gì thêm. Anh cần thêm manh mối từ nơi này để tìm ra sự thật. Họ đi đến phòng của hòa thượng Trí Tâm, nơi Thanh đã kiểm tra lần trước. Nhưng lần này, anh chú ý đến một chi tiết mà mình đã bỏ qua: bức tranh treo trên tường đối diện giường.
“Bức tranh này… có gì đặc biệt không?” Thanh hỏi, mắt không rời khỏi bức tranh.
“Sư thầy Trí Tâm rất quý nó. Ngài nói bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt với ngài, nhưng chưa bao giờ giải thích rõ ràng.”
Thanh tiến lại gần bức tranh, đôi mắt chăm chú dò xét từng chi tiết. Bức tranh vẽ cảnh một rừng cây xanh rậm rạp, nhưng ở một góc nhỏ, nếu nhìn kỹ, Thanh nhận ra có điều gì đó khác thường. Anh dùng tay chạm nhẹ vào góc tranh, phát hiện ra một lớp vải mỏng dường như che giấu điều gì đó.
Thanh nhẹ nhàng kéo lớp vải ra, và ngay lập tức, một tấm bản đồ nhỏ hiện ra trước mắt anh. Trên tấm bản đồ là những ký tự giống hệt như những gì anh đã thấy trong cuốn nhật ký.
“Chúng ta vừa tìm được một manh mối mới,” Thanh nói với Thiện Tâm, mắt sáng lên với sự phát hiện bất ngờ này. “Có lẽ hòa thượng Trí Tâm đã để lại cho chúng ta một chỉ dẫn quan trọng hơn những gì chúng ta nghĩ.”