Giải quyết khủng hoảng tài nguyên - Chương 2
Chương 2: Nỗi Lo Về Tương Lai
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, xua tan màn sương đêm dày đặc. Gia Cát Lượng đã dậy từ rất sớm, đôi mắt ông không hề có dấu hiệu mệt mỏi, dù cả đêm qua ông gần như thức trắng để suy nghĩ về kế hoạch cứu vãn đất nước khỏi khủng hoảng tài nguyên. Ông biết rằng mỗi quyết định sai lầm sẽ đẩy đất nước vào nguy hiểm, nhưng ngược lại, mỗi bước đi đúng đắn có thể mang lại sự thịnh vượng lâu dài.
Bên ngoài sân, các quan lại và tướng lĩnh lần lượt đến, sẵn sàng thực thi chỉ thị mà ông đã giao phó trong cuộc họp hôm qua. Gia Cát Quân, người hầu trung thành, xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trang.
“Thừa tướng, mọi thứ đã sẵn sàng. Mã Tốc và Lưu Ba đã chuẩn bị đội khảo sát để tiến hành tìm kiếm tài nguyên mới.”
Gia Cát Lượng gật đầu nhẹ. “Tốt. Hãy nhắc họ nhớ kỹ rằng ta muốn mọi việc phải cẩn thận và có kế hoạch rõ ràng. Nếu chỉ vội vàng khai thác mà không tính toán, chúng ta sẽ rơi vào cái bẫy của chính mình.”
Gia Cát Quân kính cẩn cúi đầu rồi rời đi. Vừa lúc đó, Lưu Ba bước vào, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm nhưng cũng đầy lo âu.
“Thừa tướng,” Lưu Ba lên tiếng, “Ta đã tổ chức khảo sát khu vực núi phía Tây như ngài đã chỉ đạo. Tuy nhiên, có một vấn đề… việc khai thác sẽ gặp phải nhiều khó khăn về mặt địa hình. Các khu vực này rất hiểm trở, và việc vận chuyển tài nguyên có thể tốn nhiều thời gian và nhân lực hơn chúng ta dự đoán.”
Gia Cát Lượng không bất ngờ trước thông tin này. Ông đã dự liệu rằng việc khai thác ở những khu vực mới sẽ không dễ dàng. Nhưng ông vẫn giữ bình tĩnh và đưa ra chỉ thị rõ ràng.
“Lưu Ba, hãy chia các đội nhỏ hơn để tiếp cận từng khu vực một cách có hệ thống. Chúng ta không cần phải khai thác hết mọi nơi cùng một lúc, mà hãy tập trung vào những mỏ có tiềm năng nhất trước. Đồng thời, phải đảm bảo an toàn cho các thợ mỏ và giảm thiểu tối đa sự tổn thất tài nguyên.”
Lưu Ba gật đầu, mắt sáng lên trước sự chỉ đạo sáng suốt của thừa tướng. “Tôi sẽ thực hiện ngay theo chỉ thị của ngài.”
Bên ngoài, Mã Tốc đã chuẩn bị sẵn sàng đội quân. Ông đứng trước một nhóm binh sĩ và kỹ sư, chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày vào vùng núi. Mã Tốc tuy là một tướng quân dũng mãnh nhưng trong lòng ông không khỏi băn khoăn về những thách thức đang chờ đợi.
“Thừa tướng!” Mã Tốc quay lại khi thấy Gia Cát Lượng bước ra. “Tôi đã chuẩn bị sẵn đội ngũ để lên đường. Chúng tôi sẽ không để ngài thất vọng.”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào mắt Mã Tốc, đôi mắt đầy sự kiên định. “Ta tin vào khả năng của ngươi, Mã Tốc. Nhưng nhớ rằng, đây không phải là cuộc chiến. Khai thác tài nguyên đòi hỏi sự khéo léo và kiên nhẫn. Đừng để lòng nhiệt huyết dẫn dắt ngươi quá mức.”
Mã Tốc cúi đầu, tôn trọng lời dạy của thừa tướng. “Tôi sẽ nhớ lời ngài.”
Sau khi các đoàn khảo sát lên đường, Gia Cát Lượng quay về phòng làm việc của mình, nơi các bản đồ và kế hoạch khai thác đã được trải rộng trên bàn. Ông ngồi xuống, đôi mắt chăm chú dõi theo từng chi tiết trên bản đồ. Bỗng nhiên, Gia Cát Quân bước vào, mang theo một phong thư khẩn.
“Thừa tướng, có thư từ biên giới phía Bắc.”
Gia Cát Lượng mở thư và đọc qua nhanh chóng. Đôi mày ông khẽ nhíu lại. Đó là một bản báo cáo từ biên giới, cảnh báo về sự xuất hiện của quân Ngụy ở các khu vực giáp ranh. Dù chưa có hành động tấn công trực tiếp, nhưng sự xuất hiện của họ đồng nghĩa với việc tình hình đang trở nên căng thẳng hơn.
“Quân Ngụy… Lại là Tào Tháo,” Gia Cát Lượng lẩm bẩm, đôi mắt ông lóe lên sự suy tính.
Gia Cát Quân đứng bên cạnh, lo lắng hỏi. “Thừa tướng, liệu chúng ta có cần chuẩn bị cho chiến tranh không?”
Gia Cát Lượng thở dài, ánh mắt ông hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những dãy núi xa xăm nằm lặng lẽ dưới ánh nắng.
“Ta không lo lắng về Tào Tháo ngay lúc này. Khủng hoảng tài nguyên mới là thứ có thể phá hủy đất nước trước cả khi chúng ta kịp chuẩn bị cho bất kỳ cuộc chiến nào. Nhưng không thể coi thường việc quân Ngụy xuất hiện. Hãy truyền lệnh cho các tướng ở biên giới, tăng cường tuần tra và đề phòng. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự xâm lấn, hãy báo ngay cho ta.”
Gia Cát Quân gật đầu, nhanh chóng rời đi để thực thi lệnh. Trong lòng Gia Cát Lượng, một loạt những tính toán phức tạp đang diễn ra. Ông phải cân bằng giữa việc giải quyết khủng hoảng tài nguyên và đối phó với mối đe dọa từ quân Ngụy. Mọi quyết định đều cần phải chính xác, vì chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ của đất nước.
Cuối ngày hôm đó, khi ánh hoàng hôn phủ một màu cam đỏ lên vùng núi, Gia Cát Lượng đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Ông hiểu rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai. Khủng hoảng tài nguyên không chỉ là một vấn đề về tài chính hay khoáng sản, mà còn là bài toán về sự sống còn của đất nước. Và trong khoảnh khắc đó, ông biết mình phải chuẩn bị cho những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời.