Giải quyết mâu thuẫn trong Thục Hán - Chương 1
Chương 1: Mầm mống mâu thuẫn trong Thục Hán
Sau cái chết của Lưu Bị, Gia Cát Lượng trở thành người lãnh đạo toàn quyền của Thục Hán, gánh vác trọng trách duy trì sự ổn định và phát triển đất nước. Tuy nhiên, sự căng thẳng giữa các tướng lĩnh và quan văn trong triều đình bắt đầu bùng phát khi đối mặt với những quyết định chiến lược quan trọng. Những bất đồng về hướng đi của quốc gia, tham vọng cá nhân, và tranh giành quyền lực dần dần làm xói mòn sự đoàn kết trong triều đình.
Trong một buổi họp kín tại đại điện Thục Hán, không khí nặng nề bao trùm. Các quan và tướng lĩnh ngồi xung quanh bàn lớn, ánh mắt hướng về phía Gia Cát Lượng, người ngồi ở trung tâm với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng.
Ngụy Diên, một tướng lĩnh dũng cảm nhưng nóng nảy, đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn. “Tại sao chúng ta còn chần chừ? Tào Ngụy đang yếu thế, đây là cơ hội tốt để chúng ta tấn công. Mỗi ngày chậm trễ là một ngày mất đi lợi thế!”
Mã Tắc, người luôn được Gia Cát Lượng tín nhiệm, liền phản bác, “Ngụy Diên, anh quá nóng vội! Việc tấn công mà không có kế hoạch chu toàn chỉ dẫn đến thất bại. Chúng ta cần củng cố lực lượng trước, hãy nhìn vào những thất bại của Đông Ngô khi tấn công Tào Ngụy quá sớm.”
Ngụy Diên cau mày, không hài lòng. “Mã Tắc, anh chỉ biết trốn sau bàn giấy và đưa ra những kế hoạch mà không dám dấn thân vào chiến trận. Nếu tiếp tục do dự, Thục Hán sẽ mất hết cơ hội.”
Gia Cát Lượng ngồi yên lặng quan sát hai người tranh luận, ánh mắt điềm đạm nhưng đầy sự suy xét. Ông hiểu rằng cả hai đều có lý, nhưng mâu thuẫn giữa họ có thể gây chia rẽ trong triều đình.
Pháp Chính, một quan văn có tư duy sâu sắc, lên tiếng với giọng nói trầm tĩnh. “Thưa Thừa tướng, Ngụy Diên có lý khi nói rằng chúng ta cần tận dụng thời cơ, nhưng Mã Tắc cũng không sai khi cho rằng chúng ta phải thận trọng. Tôi nghĩ rằng trước khi đưa ra quyết định, chúng ta cần đánh giá kỹ càng hơn về tình hình lực lượng và tài nguyên hiện tại.”
Ngụy Diên nheo mắt nhìn Pháp Chính, giọng mỉa mai, “Quan văn các ông lúc nào cũng chỉ biết tính toán lợi hại. Chiến trường không phải nơi dành cho kẻ chần chừ.”
Pháp Chính giữ bình tĩnh, không đáp trả, nhưng trong mắt ông rõ ràng hiện lên sự bất mãn. Tưởng Uyển, một quan văn khác, không thể im lặng thêm, liền tiếp lời, “Ngụy Diên, chúng tôi cũng muốn chiến thắng, nhưng nếu đi sai một bước, cái giá phải trả không chỉ là thất bại mà còn là sinh mạng của hàng vạn binh lính. Anh có thể chịu trách nhiệm cho điều đó không?”
Ngụy Diên nhếch mép cười, “Tôi đã trải qua hàng chục trận chiến và luôn sống sót trở về. Các anh có thể nói gì về chuyện đó?”
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Gia Cát Lượng, chờ đợi ông lên tiếng.
Cuối cùng, Gia Cát Lượng đứng dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một, rồi chậm rãi nói, “Các ngươi đều là những người tài ba và trung thành với Thục Hán. Nhưng hãy nhớ rằng, kẻ thù lớn nhất của chúng ta không chỉ là Tào Ngụy, mà còn là sự chia rẽ nội bộ.”
Ông quay sang Ngụy Diên, “Ngụy Diên, lòng dũng cảm của ngươi là tài sản quý giá của Thục Hán, nhưng sự nôn nóng có thể hủy hoại tất cả.”
Rồi ông nhìn Mã Tắc, “Mã Tắc, sự thận trọng của ngươi là điều cần thiết, nhưng quá cẩn thận có thể khiến chúng ta bỏ lỡ cơ hội.”
Ngụy Diên cắn môi, cố gắng kìm nén sự tức giận, trong khi Mã Tắc cúi đầu, thừa nhận những lời chỉ trích nhẹ nhàng nhưng sâu sắc từ Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng tiếp tục, “Chúng ta không thể chỉ dựa vào một quan điểm duy nhất. Tất cả các ngươi đều có giá trị riêng, và nếu biết kết hợp sức mạnh, chúng ta sẽ trở nên bất khả chiến bại.”
Ngừng lại một lát, ông nhìn tất cả mọi người trong phòng. “Ta quyết định sẽ tổ chức một cuộc khảo sát quân sự, đánh giá sức mạnh của cả Thục Hán và Tào Ngụy. Khi có đầy đủ thông tin, ta sẽ quyết định liệu chúng ta có nên tấn công hay không. Từ giờ đến lúc đó, ta mong rằng tất cả các ngươi hãy tập trung vào mục tiêu chung, bỏ qua những bất đồng cá nhân.”
Ngụy Diên và Mã Tắc liếc nhìn nhau, rõ ràng không hài lòng, nhưng không ai dám phản đối quyết định của Gia Cát Lượng. Không khí trong phòng đã bớt căng thẳng, nhưng vẫn còn sự đối lập tiềm ẩn giữa các bên.
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng bước ra ngoài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Ông biết rằng cuộc chiến với Tào Ngụy còn chưa bắt đầu, nhưng trận chiến để giữ vững đoàn kết trong triều đình mới là cuộc chiến thực sự. Nếu không giải quyết được mâu thuẫn nội bộ này, Thục Hán sẽ không thể nào đứng vững trước bất kỳ kẻ thù nào.
Ông thì thầm với chính mình, “Đoàn kết là sức mạnh. Chỉ khi chúng ta đoàn kết, Thục Hán mới có thể thực hiện được giấc mơ phục hưng của Lưu Bị.”