Gián Điệp Trong Cung - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Ánh sáng chói lóa của màn hình máy tính làm Tiểu Bảo nheo mắt. Anh ngồi bên bàn làm việc, mải mê phân tích những tài liệu liên quan đến vụ án tham nhũng mà mình đang điều tra. Một tiếng chuông bất ngờ vang lên, khiến anh giật mình.
“Tiểu Bảo! Đi ăn tối thôi!” Giọng nói của Minh, đồng nghiệp của anh, vọng lại từ ngoài cửa.
“Chờ chút, mình sắp xong rồi,” Tiểu Bảo trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình. Anh lướt qua một đoạn văn bản, đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Cơn hoa mắt dần trở nên dữ dội, và trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cơn lốc xoáy ánh sáng nhấn chìm anh.
Khi tỉnh dậy, Tiểu Bảo cảm thấy mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Anh mở mắt ra, nhưng ánh sáng chói lòa từ những ngọn đèn trên cao khiến anh phải nhắm lại. “Đây… là đâu?” Anh tự hỏi trong lúc mơ màng.
“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói nghiêm khắc cất lên, khiến Tiểu Bảo giật mình. Anh quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục cổ xưa, tóc búi cao, ánh mắt sắc lạnh.
“Cái gì…?” Tiểu Bảo lắp bắp, “Tôi ở đâu vậy?”
Người đàn ông nhíu mày, “Ngươi đang ở cung điện Đại Đường, sao lại hỏi những điều vô lý như vậy?”
Tiểu Bảo cảm thấy ngột ngạt. “Cung điện? Đại Đường? Tôi… tôi không thuộc về nơi này. Tôi phải về nhà!”
Người đàn ông không quan tâm đến sự hoảng loạn của Tiểu Bảo. “Ngươi là một người lạ mặt. Hãy theo ta.”
Khi đi qua những hành lang rộng lớn, Tiểu Bảo thấy các cung nữ và quan lại vội vã đi lại. Cung điện được trang trí lộng lẫy, với những bức tranh và đồ gốm tuyệt đẹp. Nhưng trong lòng anh, nỗi sợ hãi vẫn dâng cao.
“Ngươi tên gì?” Người đàn ông hỏi.
“Tiểu Bảo,” anh đáp, vẫn không thể hiểu được tình huống kỳ lạ này.
“Tiểu Bảo? Một cái tên lạ. Ngươi đến đây để làm gì?”
“Chỉ là một luật sư… Tôi đang điều tra một vụ án ở hiện đại.”
Người đàn ông dừng lại, “Luật sư? Ngươi không phải là một kẻ vô dụng như những người khác. Ta là Tôn Khải, đại thần của triều đình.”
“Đại thần? Tôi không muốn dính dáng đến chính trị,” Tiểu Bảo đáp, cố giữ bình tĩnh.
“Không có lựa chọn nào khác. Âm mưu gián điệp đang diễn ra trong triều đình, và ta cần người như ngươi.”
Tiểu Bảo cảm thấy như một chiếc xe đang lao xuống dốc. “Âm mưu? Tôi không biết gì về những chuyện đó!”
Tôn Khải quay đầu lại, ánh mắt của ông ta như một ngọn lửa. “Ngươi có kiến thức hiện đại. Ngươi có thể giúp ta phá án.”
Tiểu Bảo chần chừ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Tôn Khải, anh nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. “Được rồi. Tôi sẽ giúp ông. Nhưng tôi cần biết rõ mọi thông tin.”
Tôn Khải gật đầu. “Theo ta.”
Họ đi vào một phòng họp lớn, nơi các quan chức đang tụ tập. Tiểu Bảo ngồi giữa, cảm giác như một con cá ngoài nước. Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh.
“Ngươi có thể trình bày những gì đã biết về âm mưu này không?” một quan chức khác hỏi.
Tiểu Bảo hít một hơi sâu, “Tôi… tôi không biết cụ thể, nhưng có thể có kẻ đang cố gắng lật đổ triều đình. Cần phải tìm hiểu các mối quan hệ giữa các quan lại.”
“Ngươi làm sao mà biết được điều đó?” Tôn Khải chất vấn.
“Tôi… tôi có thể sử dụng một số phương pháp điều tra hiện đại,” Tiểu Bảo trả lời, cảm thấy hơi lo lắng.
“Thú vị!” Một giọng nói khác vang lên, là một nữ tì xinh đẹp đứng ở cửa, “Nếu có thể, hãy cho chúng ta một cách nhìn khác về tình hình này.”
“Ngươi là ai?” Tiểu Bảo hỏi, cảm giác bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm.
“Ta là Lâm Tuyết, một tì nữ của cung.” Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt của cô có vẻ thấu hiểu. “Ta nghe được nhiều thông tin từ các quan lại. Có thể giúp ngươi.”
“Cảm ơn, Lâm Tuyết,” Tiểu Bảo nói, cảm thấy như mình có thêm một đồng minh trong cuộc chiến này.
“Chúng ta cần phải theo dõi mọi động thái của Tôn Khải và những kẻ nghi ngờ khác,” Lâm Tuyết nói.
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo đồng ý. “Chúng ta phải tìm ra ai là kẻ đứng sau âm mưu này trước khi quá muộn.”
Cả ba người nhìn nhau, nhận ra rằng cuộc chiến giành lại sự công bằng và an toàn cho triều đình chỉ mới bắt đầu. Tiểu Bảo cảm thấy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh không chỉ phải phá án mà còn phải tìm cách tồn tại trong thế giới này, nơi mà mọi thứ đều xa lạ nhưng cũng đầy thử thách.