Gián Điệp Trong Cung - Chương 10
Chương 10: Đường Về
Cuộc chiến diễn ra đầy kịch tính giữa Tiểu Bảo, Lâm Tuyết và Hoàng Thiên. Hắn tấn công với sức mạnh và sự nhanh nhẹn, còn Tiểu Bảo và Lâm Tuyết phải phối hợp với nhau để đối phó. Tiếng kiếm va chạm vang vọng khắp hành lang, gây ra sự chú ý từ các quan chức trong cung.
“Cẩn thận!” Lâm Tuyết hét lên khi Hoàng Thiên lao đến. Cô nhanh chóng chạy đến bên Tiểu Bảo, giúp anh né tránh cú đâm mạnh.
“Hắn không thể thoát,” Tiểu Bảo quyết tâm, ánh mắt đầy lửa. “Chúng ta phải dồn hắn vào góc.”
“Đúng vậy, nhưng hãy nhớ giữ an toàn,” Lâm Tuyết nhắc nhở, cùng anh đứng vững.
Hoàng Thiên cảm thấy bị dồn vào thế bí. Hắn đánh ra những cú chém mạnh mẽ, nhưng Tiểu Bảo và Lâm Tuyết luôn ở gần nhau, giúp đỡ lẫn nhau trong từng đòn tấn công.
Cuối cùng, trong một giây phút quyết định, Tiểu Bảo nhanh chóng dùng kiếm của mình chặn lại một đòn tấn công của Hoàng Thiên, sau đó phản công bằng một cú chém mạnh vào tay hắn. “Ngươi không thể tiếp tục như vậy!” Tiểu Bảo quát.
“Đừng tưởng mình có thể thắng!” Hoàng Thiên gầm lên, nhưng ánh mắt hắn đã thể hiện sự lo lắng.
“Ngươi đã thua rồi!” Lâm Tuyết nói, khi cô lao vào tấn công. Họ dồn Hoàng Thiên vào góc, buộc hắn phải từ bỏ ý định chống trả.
Cuối cùng, với một cú chém quyết định, Tiểu Bảo đã khống chế được Hoàng Thiên. “Hãy đầu hàng đi, không còn đường lui cho ngươi nữa,” anh nói, thở hổn hển.
Hoàng Thiên nhìn hai người với ánh mắt căm phẫn. “Các ngươi sẽ phải hối hận vì đã làm vậy!” hắn gầm lên, nhưng không còn sức để chống cự.
Khi các quan chức khác chạy đến, họ thấy Hoàng Thiên đã bị Tiểu Bảo và Lâm Tuyết khống chế. Tôn Khải bước lên trước, ánh mắt ông ta sắc bén. “Hãy bắt hắn lại! Đưa hắn ra khỏi đây!”
Ngay lập tức, các lính canh tiến lên và bắt giữ Hoàng Thiên, trói hắn lại. “Ngươi đã thua, và giờ đây sẽ phải trả giá cho những hành động của mình,” Tôn Khải nói, giọng ông ta kiên quyết.
Tiểu Bảo và Lâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Họ đã thành công trong việc ngăn chặn âm mưu của Hoàng Thiên. “Chúng ta đã làm được!” Tiểu Bảo nói với Lâm Tuyết, nụ cười nở trên môi.
“Nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây,” Lâm Tuyết nói. “Chúng ta cần phải đảm bảo rằng tất cả những kẻ đồng lõa của hắn cũng bị đưa ra ánh sáng.”
Tôn Khải gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ tiến hành điều tra và đảm bảo rằng mọi âm mưu đều được lật tẩy.”
Vài ngày sau, triều đình đã trở lại bình thường, nhưng không khí vẫn còn căng thẳng. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết tiếp tục làm việc cùng Tôn Khải để củng cố lại sự ổn định của triều đình.
Trong một cuộc họp, Tôn Khải nhìn Tiểu Bảo và Lâm Tuyết với lòng biết ơn. “Các ngươi đã làm điều không thể. Nhờ vào sự dũng cảm và thông minh của các ngươi, chúng ta đã ngăn chặn được một âm mưu lớn.”
“Chúng tôi chỉ làm những gì cần thiết,” Tiểu Bảo khiêm tốn đáp. “Điều quan trọng là bảo vệ triều đình và mọi người.”
“Và giờ đây, các ngươi đã trở thành những người hùng trong mắt của nhiều người,” Tôn Khải nói. “Ta muốn các ngươi trở thành cố vấn cho ta trong những công việc sắp tới.”
“Chúng tôi rất vinh dự,” Lâm Tuyết đáp, ánh mắt cô đầy tự hào. “Nhưng chúng tôi vẫn cần tìm cách để mọi người cảm thấy an toàn hơn trong triều đình.”
Tôn Khải gật đầu đồng tình. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại niềm tin trong lòng mọi người. Điều đó rất cần thiết.”
Thời gian trôi qua, Tiểu Bảo cảm thấy mình đã trở thành một phần của triều đình này. Mặc dù vẫn nhớ quê hương, anh cảm thấy gắn bó với những con người và đất nước này. Những cuộc gặp gỡ, những kế hoạch và những trận chiến đã khiến anh trưởng thành hơn.
Một buổi chiều, Tiểu Bảo ngồi bên bờ hồ trong cung điện, ngắm nhìn ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước. Lâm Tuyết đến bên cạnh, ngồi xuống cạnh anh.
“Ngươi có nghĩ rằng chúng ta sẽ trở về không?” cô hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm.
Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: “Tôi không chắc. Nhưng tôi biết rằng dù có đi đâu, những gì chúng ta đã làm sẽ luôn sống mãi.”
“Đúng vậy,” Lâm Tuyết cười. “Chúng ta đã viết nên một câu chuyện không thể nào quên.”
Họ cùng nhau nhìn ra xa, nơi mà bầu trời và mặt đất hòa quyện. Dù hành trình có nhiều thử thách, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua và tạo nên một cuộc sống mới đầy ý nghĩa.
“Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy quyết tâm. “Và tôi sẽ luôn chiến đấu cho công lý và sự thật.”
Lâm Tuyết mỉm cười, lòng họ tràn đầy hy vọng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và họ sẵn sàng cho những thử thách mới, bất kể những gì tương lai có thể mang lại. Họ đã trở thành những người hùng của triều đình, và câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu.