Gián Điệp Trong Cung - Chương 3
Chương 3: Vụ Án Bí Ẩn
Tiểu Bảo và Lâm Tuyết trở lại phòng riêng của Tôn Khải, trái tim họ vẫn đập mạnh trong lồng ngực. Cả hai đã nghe thấy những thông tin quan trọng về âm mưu gián điệp trong triều đình, nhưng giờ đây họ cần phải có một kế hoạch cụ thể.
“Tôn Khải sẽ không dễ dàng chấp nhận nếu chúng ta không có bằng chứng rõ ràng,” Tiểu Bảo nói, ngồi xuống bên bàn làm việc, mở một cuốn sổ và bắt đầu ghi chú.
“Ngươi nghĩ ai có thể là kẻ đứng sau?” Lâm Tuyết hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng. “Mỗi người trong số họ đều có lý do để muốn lật đổ Tôn Khải.”
“Hoàng Thiên rõ ràng là một ứng viên sáng giá,” Tiểu Bảo nói. “Nhưng còn nhiều người khác nữa. Chúng ta cần phải thu thập thông tin thêm về họ.”
“Có một cách,” Lâm Tuyết đề xuất. “Chúng ta có thể điều tra những buổi tiệc mà Hoàng Thiên tổ chức. Nếu hắn có giao dịch mờ ám, chắc chắn sẽ có thông tin lọt ra ngoài.”
“Ý hay! Nhưng làm thế nào chúng ta có thể vào được buổi tiệc đó?” Tiểu Bảo hỏi.
“Ta có thể cải trang thành các cung nữ hoặc những người hầu,” Lâm Tuyết nói, ánh mắt cô sáng lên. “Nếu vào được trong đó, chúng ta có thể nghe được những câu chuyện quan trọng.”
“Được! Vậy chúng ta cần chuẩn bị ngay,” Tiểu Bảo đáp, cảm thấy hào hứng với kế hoạch.
Sáng hôm sau, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết thức dậy sớm để chuẩn bị. Họ tìm thấy một số trang phục phù hợp với vai trò hầu gái trong cung. Lâm Tuyết khéo léo làm tóc và trang điểm cho cả hai, khiến họ trông giống như những tì nữ thật sự.
“Tốt lắm! Bây giờ chúng ta chỉ cần vào đúng chỗ,” Lâm Tuyết nói, nhìn Tiểu Bảo với nụ cười đầy tự tin.
Khi họ đến nơi tổ chức tiệc, không khí bên ngoài sôi động với tiếng nhạc và tiếng cười nói của những quan chức trong triều. Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh và Lâm Tuyết cùng bước vào, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Nhớ, chúng ta chỉ là những hầu gái,” Lâm Tuyết nhắc nhở. “Đừng để ai nghi ngờ.”
Bên trong, ánh đèn lấp lánh và những bức tranh trang trí tạo nên một không gian xa hoa. Tiểu Bảo cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Họ nhanh chóng hòa vào đám đông, phục vụ đồ ăn và nước cho các quan chức.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Tiểu Bảo thì thầm.
“Nghe nói có một vụ án lớn đang diễn ra trong triều đình,” một hầu gái khác nói với Lâm Tuyết. “Tôn Khải có thể gặp nguy hiểm.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, cảm thấy hơi lo lắng. “Chúng ta phải tìm hiểu thêm.”
Khi bữa tiệc diễn ra, Tiểu Bảo cố gắng tiếp cận các quan chức, lắng nghe những cuộc trò chuyện của họ. Anh không thể không chú ý đến Hoàng Thiên, người đang ngồi ở trung tâm bàn tiệc, ánh mắt đầy tự mãn.
“Ngươi có nghe gì về Tôn Khải chưa?” Một quan chức nói với Hoàng Thiên. “Hắn đang bị nghi ngờ rất nhiều.”
“Tôn Khải là một kẻ ngốc,” Hoàng Thiên đáp, giọng nói có phần khinh thường. “Nếu hắn không cẩn thận, có thể sẽ phải trả giá đắt.”
Tiểu Bảo siết chặt tay lại, nghe thấy những từ mà anh không thể bỏ qua. “Hắn đang lên kế hoạch gì?” anh tự hỏi.
“Ngươi có chắc rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ không?” một quan chức khác hỏi.
“Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ, và không ai có thể nghi ngờ chúng ta,” Hoàng Thiên đáp tự tin.
Tiểu Bảo cảm thấy như mình đang đứng trên một mỏ vàng thông tin. “Chúng ta cần phải ghi lại điều này,” anh thì thầm với Lâm Tuyết.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết quyết định tìm một nơi yên tĩnh hơn để thảo luận. Họ rời khỏi đám đông, bước vào một khu vườn nhỏ bên ngoài.
“Chúng ta đã nghe được khá nhiều thông tin,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt sáng lên. “Hoàng Thiên rõ ràng không phải là kẻ đơn giản. Hắn đang có kế hoạch gì đó lớn lao.”
“Chắc chắn,” Lâm Tuyết đồng ý. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận, vì hắn có thể phát hiện ra chúng ta.”
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng cười khúc khích từ một nhóm người đi qua. Tiểu Bảo nắm tay Lâm Tuyết, giấu mình sau một cái cây lớn.
“Nghe nói Tôn Khải đang nghi ngờ một số quan chức,” một người trong nhóm nói. “Nếu chúng ta không hành động nhanh, mọi thứ sẽ bị lộ.”
Tiểu Bảo nhíu mày. “Họ đang nói về việc gì? Chúng ta cần phải trở lại và báo cáo cho Tôn Khải.”
“Đúng vậy, nhưng trước tiên, chúng ta phải tìm ra bằng chứng cụ thể hơn,” Lâm Tuyết nói. “Nếu không, Tôn Khải sẽ không tin chúng ta.”
“Hãy theo dõi Hoàng Thiên,” Tiểu Bảo đề xuất. “Hắn có thể dẫn chúng ta đến nơi có thông tin quan trọng.”
Quay trở lại bữa tiệc, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết tiếp tục phục vụ, nhưng mắt luôn dõi theo Hoàng Thiên. Hắn có vẻ rất tự tin, và những người xung quanh đều tôn sùng hắn như một nhân vật quan trọng.
Cuối cùng, khi bữa tiệc kết thúc, Tiểu Bảo thấy Hoàng Thiên rời khỏi bàn tiệc, đi về phía một cánh cửa nhỏ ở phía bên phải. “Chúng ta đi theo hắn,” Tiểu Bảo thì thầm.
Lâm Tuyết gật đầu, và cả hai nhẹ nhàng bám theo, cảm thấy hồi hộp và căng thẳng.
Họ men theo hành lang tối tăm, đến khi thấy Hoàng Thiên bước vào một căn phòng bí mật. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết lén lút áp tai vào cửa, cố gắng nghe rõ những gì đang diễn ra bên trong.
“Đã đến lúc hành động,” Tiếng nói của Hoàng Thiên vang lên. “Chúng ta không thể chần chừ thêm nữa. Nếu để Tôn Khải tiếp tục điều tra, mọi kế hoạch sẽ bị phá sản.”
“Vậy ta sẽ làm gì?” một giọng khác hỏi.
“Chúng ta sẽ phải loại bỏ những kẻ cản đường,” Hoàng Thiên trả lời, đầy tự tin. “Tôn Khải sẽ không còn đường lui.”
Tiểu Bảo cảm thấy lạnh sống lưng. Anh nhận ra rằng âm mưu này không chỉ đơn giản là một cuộc chiến chính trị mà còn đe dọa đến mạng sống của nhiều người.
“Chúng ta cần phải quay lại ngay lập tức,” Tiểu Bảo thì thầm, và Lâm Tuyết gật đầu đồng ý.
Khi họ nhanh chóng lén lút rời đi, Tiểu Bảo biết rằng thời gian đã hết. Họ cần phải báo động cho Tôn Khải trước khi quá muộn, và cuộc chiến chống lại âm mưu này mới chỉ bắt đầu.