Gián Điệp Trong Cung - Chương 4
Chương 4: Đối Thủ Lợi Hại
Trở lại phòng của Tôn Khải, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết cảm thấy hồi hộp. Bầu không khí dường như nặng nề hơn bao giờ hết, khi họ sắp phải đối mặt với một sự thật đáng sợ.
“Tôn Khải!” Tiểu Bảo gọi lớn khi bước vào. “Chúng tôi có thông tin quan trọng!”
Tôn Khải ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm túc. “Ngươi đã tìm ra điều gì?”
Tiểu Bảo hít một hơi sâu, “Hoàng Thiên đang lên kế hoạch loại bỏ những kẻ cản đường. Hắn không chỉ muốn lật đổ ông mà còn có thể gây nguy hiểm cho mạng sống của nhiều người.”
“Ngươi chắc chắn không?” Tôn Khải hỏi, ánh mắt ông ta tràn đầy nghi ngờ.
“Chúng tôi đã nghe thấy những cuộc trò chuyện của hắn và những đồng minh,” Lâm Tuyết nhanh chóng bổ sung. “Họ đang lên kế hoạch hành động sớm.”
“Điều này rất nghiêm trọng,” Tôn Khải nói, gương mặt ông ta trầm ngâm. “Nếu điều này là thật, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức.”
“Nhưng ông cần phải tin tưởng chúng tôi,” Tiểu Bảo nhấn mạnh. “Nếu không có bằng chứng cụ thể, chúng ta sẽ không thể thuyết phục được các quan chức khác.”
“Ngươi muốn gì?” Tôn Khải hỏi.
“Chúng ta cần phải theo dõi Hoàng Thiên và tìm ra chứng cứ rõ ràng về âm mưu của hắn,” Tiểu Bảo đề xuất. “Chỉ khi có bằng chứng, chúng ta mới có thể đánh bại hắn.”
Tôn Khải suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Được. Ta sẽ cho phép các ngươi theo dõi hắn, nhưng hãy cẩn thận. Hoàng Thiên rất thông minh và đầy mưu mô. Một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến thất bại.”
Tiểu Bảo và Lâm Tuyết nhanh chóng lập kế hoạch. Họ quyết định rằng việc theo dõi Hoàng Thiên vào ban đêm là cách tốt nhất để phát hiện ra thông tin. Khi bóng đêm buông xuống, họ bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm của mình.
“Chúng ta sẽ đứng ở phía bên kia đường, gần nơi hắn thường lui tới,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt dõi theo khu vực mà Hoàng Thiên thường đi qua.
“Hãy nhớ giữ im lặng,” Lâm Tuyết nhắc nhở. “Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiểu Bảo gật đầu, cảm giác hồi hộp dâng trào. Họ đứng đợi trong bóng tối, cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm không gian. Một lúc sau, họ thấy Hoàng Thiên xuất hiện, bước đi với dáng vẻ tự mãn.
“Đi nào,” Tiểu Bảo thì thầm, và cả hai nhanh chóng theo sau.
Họ lần theo Hoàng Thiên qua các con đường hẹp, đến một khu vực tĩnh lặng hơn. Hắn dừng lại trước một ngôi nhà lớn, ánh đèn sáng chói từ cửa sổ cho thấy có nhiều người bên trong.
“Chắc chắn hắn đang có cuộc họp bí mật,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta cần vào trong.”
“Nhưng làm thế nào?” Lâm Tuyết hỏi. “Cửa chính sẽ có lính canh.”
“Chúng ta có thể tìm một cửa sổ,” Tiểu Bảo đề xuất, quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội này. Họ tìm kiếm xung quanh và cuối cùng phát hiện một cửa sổ nhỏ ở phía sau ngôi nhà.
“Được rồi, hãy nhẹ nhàng,” Tiểu Bảo thì thầm khi họ trèo vào trong. Họ khép cửa lại sau lưng và lặng lẽ tiến vào.
Bên trong, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ. Những tiếng nói thấp thoáng vang lên từ một căn phòng gần đó. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe.
“Chúng ta cần phải hành động ngay,” giọng Hoàng Thiên vang lên. “Nếu Tôn Khải tiếp tục điều tra, hắn sẽ tìm ra mọi thứ. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.”
“Nhưng có người đang theo dõi chúng ta,” một giọng khác lo lắng. “Hãy cẩn thận!”
Tiểu Bảo nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng. “Chúng ta không thể chần chừ,” anh thì thầm. “Chúng ta phải ghi lại mọi thông tin có thể.”
“Đúng vậy,” Lâm Tuyết đồng ý. “Hãy tìm cách vào trong.”
Họ tìm một khe hở nhỏ giữa cửa để có thể nhìn vào bên trong. Bên trong phòng, Hoàng Thiên đang ngồi cùng với một số quan chức khác, ánh mắt họ đầy nghi ngờ.
“Ta đã chuẩn bị một kế hoạch,” Hoàng Thiên nói. “Chúng ta sẽ loại bỏ Tôn Khải và những kẻ ủng hộ hắn. Chúng ta cần phải làm cho mọi người tin rằng hắn là kẻ phản bội.”
Tiểu Bảo cảm thấy choáng váng. “Hắn thực sự đang lên kế hoạch giết Tôn Khải!” anh thì thầm, cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên.
“Ngươi đang nói gì?” một quan chức khác hỏi.
“Đừng lo lắng,” Hoàng Thiên đáp, giọng điệu điềm tĩnh. “Mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Chúng ta chỉ cần làm cho mọi người nghĩ rằng hắn đang âm thầm bán đứng triều đình.”
“Nhưng chúng ta có chắc chắn rằng kế hoạch này sẽ thành công không?” một người khác lo lắng hỏi.
“Đừng lo. Chúng ta sẽ tạo ra những bằng chứng giả để tố cáo hắn. Đến lúc đó, mọi người sẽ không còn nghi ngờ gì nữa,” Hoàng Thiên cười khẩy.
Tiểu Bảo cảm thấy tức giận và sợ hãi. “Chúng ta không thể để điều này xảy ra,” anh thì thầm với Lâm Tuyết.
“Chúng ta phải quay lại ngay lập tức,” cô nói, “báo cho Tôn Khải.”
“Hãy nhanh lên,” Tiểu Bảo đáp, cảm giác áp lực dồn nén trong lòng.
Khi họ quay lại, từng bước chân của họ nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. Họ lén lút rời khỏi ngôi nhà, cố gắng không phát ra tiếng động. Bên ngoài, bầu trời đã tối, ánh trăng lấp lánh tạo nên một không gian lạnh lẽo.
“Chúng ta phải nhanh chóng báo cho Tôn Khải,” Tiểu Bảo nhấn mạnh. “Nếu không, hắn có thể sẽ mất mạng.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị cho những gì sắp tới,” Lâm Tuyết cảnh báo. “Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
“Hắn có thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm. “Chúng ta không thể để hắn lừa dối mọi người.”
Họ quay trở lại cung điện, lòng đầy quyết tâm. Cuộc chiến chống lại âm mưu này đã chính thức bắt đầu, và Tiểu Bảo biết rằng họ sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn lao. Họ phải nhanh chóng tìm ra cách đối phó với Hoàng Thiên trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.