Gián Điệp Trong Cung - Chương 5
Chương 5: Kế Hoạch Bị Phát Hiện
Khi Tiểu Bảo và Lâm Tuyết quay trở lại phòng của Tôn Khải, không khí trong căn phòng đặc quánh nỗi lo lắng. Tôn Khải đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài.
“Tôn Khải!” Tiểu Bảo thở hổn hển, “Chúng tôi đã nghe thấy âm mưu của Hoàng Thiên!”
“Âm mưu?” Tôn Khải quay lại, ánh mắt sắc bén như dao. “Nói cho ta biết mọi thứ.”
Tiểu Bảo nhanh chóng kể lại những gì họ đã chứng kiến trong căn phòng bí mật. “Hắn đang lên kế hoạch tố cáo ông là kẻ phản bội và chuẩn bị loại bỏ ông khỏi triều đình,” anh nói, giọng nói tràn đầy nghiêm trọng.
“Tình hình thật nguy hiểm,” Tôn Khải lẩm bẩm, nét mặt ông ta trở nên căng thẳng. “Nhưng chúng ta cần chứng cứ cụ thể để có thể chống lại hắn.”
“Chúng ta cần phải hành động ngay bây giờ,” Lâm Tuyết khuyến khích. “Nếu không, chúng ta sẽ không còn thời gian.”
“Ta sẽ triệu tập các quan chức khác để thông báo về tình hình,” Tôn Khải quyết định. “Nhưng chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, bởi Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng từ bỏ vị trí của mình.”
Chỉ một giờ sau, các quan chức đã được triệu tập. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết đứng bên cạnh Tôn Khải, cảm thấy hồi hộp khi chứng kiến những gương mặt nghi ngờ đang chăm chú lắng nghe.
“Tôi đã triệu tập mọi người vì một lý do quan trọng,” Tôn Khải nói, giọng ông trầm và chắc chắn. “Có thông tin cho thấy một âm mưu lớn đang diễn ra trong triều đình. Hoàng Thiên đang cố gắng lật đổ tôi.”
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Các quan chức nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ. Một quan chức tên là Lý Nguyên đứng dậy, hỏi: “Ông có bằng chứng gì không?”
“Bằng chứng?” Tôn Khải lặp lại, hơi bối rối. “Chúng tôi đang trong quá trình thu thập, nhưng…”
“Chúng tôi không thể chỉ dựa vào lời nói,” Lý Nguyên cắt ngang. “Nếu không có bằng chứng, lời cáo buộc này có thể khiến ông gặp rắc rối.”
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng. Anh biết họ cần phải hành động nhanh chóng, nhưng không có bằng chứng thì rất khó để thuyết phục mọi người.
“Tôn Khải, chúng ta phải tìm cách có được chứng cứ,” Tiểu Bảo nói, cảm giác như thời gian đang trôi qua nhanh chóng. “Có thể lén lút theo dõi Hoàng Thiên trong các cuộc họp tiếp theo.”
“Đúng vậy,” Lâm Tuyết thêm vào. “Nếu chúng ta có thể nghe được cuộc trò chuyện của hắn, chúng ta sẽ có thông tin quý giá.”
“Rất tốt. Ta sẽ cho phép các ngươi làm điều đó,” Tôn Khải quyết định, ánh mắt ông tràn đầy quyết tâm. “Nhưng hãy cẩn thận. Hoàng Thiên rất khôn ngoan và có thể nhận ra sự theo dõi.”
Ngay sau cuộc họp, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết bắt đầu lên kế hoạch cho việc theo dõi Hoàng Thiên. Họ quyết định tham gia vào một bữa tiệc khác mà Hoàng Thiên sẽ tổ chức, nơi có khả năng sẽ có nhiều thông tin được trao đổi.
“Chúng ta cần một cách tiếp cận khéo léo,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta có thể hóa trang thành những người phục vụ hoặc khách mời.”
“Điều đó nghe có vẻ hợp lý,” Lâm Tuyết đồng ý. “Chúng ta sẽ nghe lén và tìm hiểu xem hắn đang âm thầm kết nối với ai.”
“Hãy chuẩn bị cho mọi tình huống,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta không thể để bị phát hiện.”
Bữa tiệc diễn ra trong một lâu đài lộng lẫy, nơi ánh đèn sáng rực rỡ và âm nhạc vang lên rộn ràng. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết nhanh chóng hòa vào đám đông, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Ngươi có thấy Hoàng Thiên đâu không?” Tiểu Bảo hỏi, ánh mắt quét quanh.
“Để ta tìm hắn,” Lâm Tuyết nói, rồi biến mất giữa đám đông.
Tiểu Bảo đứng một mình, hồi hộp và lo lắng. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Một lúc sau, anh thấy Lâm Tuyết quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hoàng Thiên đang ở phía bên kia,” cô thì thầm. “Hắn đang nói chuyện với một vài quan chức khác.”
“Chúng ta phải đến gần hơn,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt sáng lên. “Nếu có thể nghe thấy những gì họ nói, chúng ta có thể tìm ra cách chống lại hắn.”
Họ nhẹ nhàng tiến lại gần, cố gắng hòa vào trong những cuộc trò chuyện khác. Tiếng nhạc rộn rã che lấp âm thanh họ đang muốn nghe.
“Ngươi có nghe tin về Tôn Khải không?” một quan chức nói với Hoàng Thiên. “Nghe nói hắn đang bị nghi ngờ rất nhiều.”
“Đúng vậy,” Hoàng Thiên đáp, giọng điệu khinh thường. “Tôn Khải chỉ là một kẻ ngu ngốc. Hắn sẽ không sống sót lâu đâu.”
“Ngươi có chắc về điều đó không?” một người khác hỏi, giọng nói chứa đầy lo lắng.
“Chắc chắn,” Hoàng Thiên nói, vẻ mặt tự mãn. “Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ loại bỏ hắn, và khi đó mọi người sẽ tin tưởng vào chúng ta.”
Tiểu Bảo và Lâm Tuyết nhìn nhau, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng. Họ biết rằng kế hoạch của Hoàng Thiên đã gần hoàn thiện.
“Chúng ta cần phải trở lại và báo cho Tôn Khải,” Tiểu Bảo thì thầm. “Nếu không, sẽ quá muộn.”
Họ nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, lòng đầy lo lắng. Họ biết rằng cuộc chiến chống lại âm mưu này đang đến gần, và thời gian không còn nhiều.
Khi họ trở về cung điện, Tiểu Bảo cảm thấy một sức mạnh lớn lao trong lòng. Họ không chỉ là những người theo dõi; họ đang chiến đấu cho sự công bằng và an toàn của triều đình.