Gián Điệp Trong Cung - Chương 7
Chương 7: Đối Đầu Trực Diện
Cuộc họp tối hôm đó kết thúc với nhiều kế hoạch được đưa ra. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết trở về phòng của Tôn Khải, cảm giác hồi hộp trong lòng. Họ biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất giờ đây họ có những đồng minh đáng tin cậy.
“Tôn Khải, chúng ta đã có những người sẵn sàng giúp đỡ,” Tiểu Bảo báo cáo. “Thái Tử và một số quan chức sẽ theo dõi hành động của Hoàng Thiên để thu thập chứng cứ.”
“Rất tốt,” Tôn Khải gật đầu, ánh mắt ông ta tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nếu Hoàng Thiên cảm thấy bị đe dọa, hắn có thể hành động trước khi chúng ta kịp phản ứng.”
“Chúng ta cần tạo ra một chiến lược rõ ràng,” Lâm Tuyết nói. “Nếu có thể, chúng ta nên tổ chức một cuộc họp với các quan chức khác để thông báo về tình hình này.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo đồng ý. “Chúng ta cần tất cả mọi người hợp tác để đối phó với âm mưu này.”
Ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, không khí trong cung điện đã trở nên căng thẳng. Tiểu Bảo, Lâm Tuyết, và Tôn Khải cùng nhau chuẩn bị cho cuộc họp với các quan chức, và họ đều cảm thấy một sự hồi hộp không thể diễn tả.
“Các ngươi đã sẵn sàng chưa?” Tôn Khải hỏi, nhìn vào hai người.
“Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ,” Tiểu Bảo trả lời. “Chỉ cần cho mọi người thấy rằng chúng ta không thể để Hoàng Thiên lật đổ triều đình.”
Khi các quan chức bắt đầu tụ tập, Tiểu Bảo cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Họ đứng bên cạnh Tôn Khải, cố gắng thể hiện sự kiên quyết.
“Tôi cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay,” Tôn Khải bắt đầu. “Như các bạn đã biết, có một âm mưu lớn đang diễn ra trong triều đình. Hoàng Thiên đang cố gắng lật đổ tôi và có thể gây nguy hiểm cho chính triều đại này.”
“Ông có bằng chứng nào không?” một quan chức lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ.
Tiểu Bảo quyết định lên tiếng. “Chúng tôi đã nghe được một cuộc trò chuyện giữa Hoàng Thiên và các đồng minh của hắn. Họ đang lên kế hoạch hành động sớm, và nếu không hành động kịp thời, sẽ rất nguy hiểm.”
“Chúng ta cần phải hành động ngay bây giờ!” Lâm Tuyết nói, giọng nói của cô đầy quyết tâm. “Nếu Hoàng Thiên tiếp tục tự do, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi lật đổ được Tôn Khải.”
Các quan chức nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng. Một số người bắt đầu thảo luận với nhau, và không khí căng thẳng trong phòng tăng lên.
“Nhưng làm thế nào để chúng ta biết được ai có thể tin tưởng?” một quan chức khác hỏi.
“Chúng ta cần phải theo dõi Hoàng Thiên một cách cẩn thận,” Tiểu Bảo đề xuất. “Nếu chúng ta có thể thu thập bằng chứng cụ thể về âm mưu của hắn, chúng ta sẽ có sức mạnh để chống lại hắn.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” một quan chức khác hỏi.
“Chúng ta sẽ lập một kế hoạch theo dõi,” Tôn Khải quyết định. “Chúng ta cần phải đặt một người vào gần hắn, người có thể thu thập thông tin mà không bị phát hiện.”
“Có lẽ tôi có thể làm điều đó,” Lâm Tuyết tự tin nói. “Tôi có thể tiếp cận các cung nữ và nghe được thông tin từ họ. Họ thường xuyên tiếp xúc với các quan chức, và có thể biết được nhiều điều.”
“Tốt! Nhưng cần phải cực kỳ cẩn thận,” Tôn Khải nhấn mạnh. “Hoàng Thiên rất tinh quái, hắn sẽ không dễ dàng để lộ kế hoạch của mình.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ,” Tiểu Bảo quyết tâm nói. “Chúng ta không còn thời gian để chần chừ.”
Sau cuộc họp, Tiểu Bảo và Lâm Tuyết bắt đầu lên kế hoạch cụ thể hơn. Họ quyết định sẽ tiếp cận các cung nữ trong khu vực mà Hoàng Thiên thường lui tới, để tìm hiểu xem có thông tin gì hữu ích không.
“Chúng ta cần phải bí mật và cẩn thận,” Tiểu Bảo nhấn mạnh. “Nếu bị phát hiện, tất cả sẽ thất bại.”
“Đúng vậy,” Lâm Tuyết đồng ý. “Chúng ta sẽ làm theo cách của mình.”
Trong những ngày tiếp theo, Lâm Tuyết bắt đầu tiếp cận các cung nữ, trong khi Tiểu Bảo theo dõi các cuộc họp của Hoàng Thiên từ xa. Họ phải nỗ lực hết sức để thu thập thông tin mà không bị phát hiện.
Một buổi tối, khi Tiểu Bảo đang lén lút nghe lén một cuộc họp của Hoàng Thiên, anh nghe thấy một cuộc trò chuyện rất quan trọng.
“Ngươi có chắc rằng mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng không?” một giọng nói hỏi.
“Chắc chắn. Chúng ta sẽ ra tay vào tối mai,” Hoàng Thiên đáp, giọng điệu tự mãn. “Mọi người sẽ không nghi ngờ gì cả.”
Tiểu Bảo cảm thấy như máu trong người dồn lên não. “Hắn đang lên kế hoạch ra tay vào tối mai!” anh thì thầm.
Hết sức hoảng hốt, Tiểu Bảo lập tức quay về gặp Lâm Tuyết và Tôn Khải. “Chúng ta không còn thời gian nữa! Hoàng Thiên đang lên kế hoạch hành động vào tối mai!” anh thông báo, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Tôi sẽ triệu tập các quan chức ngay lập tức,” Tôn Khải nói, quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
“Chúng ta cần một kế hoạch cụ thể để đối phó với hắn,” Tiểu Bảo nói. “Nếu không, chúng ta sẽ không thể ngăn cản hắn kịp thời.”
“Chúng ta sẽ phải tạo ra một cái bẫy,” Lâm Tuyết nói. “Nếu chúng ta có thể lừa Hoàng Thiên vào một tình huống mà hắn không thể trốn thoát, chúng ta sẽ có cơ hội để phơi bày âm mưu của hắn.”
“Một cái bẫy?” Tôn Khải hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo xác nhận. “Chúng ta có thể tạo ra một thông tin giả về một cuộc họp quan trọng, nơi hắn sẽ xuất hiện. Khi hắn đến, chúng ta sẽ có đủ chứng cứ để buộc tội hắn.”
“Điều đó có thể rất nguy hiểm,” Tôn Khải cảnh báo. “Nếu hắn phát hiện ra…”
“Chúng ta không có lựa chọn khác,” Lâm Tuyết nhấn mạnh. “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Được, vậy hãy chuẩn bị cho kế hoạch này,” Tôn Khải quyết định, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ không để Hoàng Thiên chiến thắng.”
Tiểu Bảo cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Họ đã đến gần mục tiêu và không còn đường lui. Cuộc chiến với Hoàng Thiên sẽ diễn ra vào tối mai, và họ phải sẵn sàng cho mọi tình huống.