Gián Điệp Trong Cung - Chương 8
Chương 8: Âm Mưu Lộ Diện
Bầu trời đêm buông xuống, ánh trăng sáng rực chiếu sáng các con đường trong cung điện. Tiểu Bảo, Lâm Tuyết và Tôn Khải cùng nhau chuẩn bị cho kế hoạch của mình, cảm giác hồi hộp và căng thẳng bao trùm.
“Chúng ta đã sẵn sàng chưa?” Tôn Khải hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chúng ta đã chuẩn bị tất cả,” Tiểu Bảo đáp, lòng tràn đầy quyết tâm. “Thông tin giả đã được lan truyền, và Hoàng Thiên chắc chắn sẽ đến tham gia cuộc họp giả này.”
“Nhưng hãy nhớ, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận,” Lâm Tuyết nhấn mạnh. “Nếu hắn phát hiện ra âm mưu của chúng ta, mọi thứ sẽ thất bại.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo nói. “Chúng ta sẽ phải nắm bắt cơ hội ngay khi hắn xuất hiện.”
Khi đêm tối kéo dài, một bầu không khí đầy căng thẳng bao trùm. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết đứng gần cửa ra vào của căn phòng nơi cuộc họp giả diễn ra, chờ đợi sự xuất hiện của Hoàng Thiên.
“Nghe nói hắn sẽ đến sớm,” Lâm Tuyết nói, giọng hơi lo lắng.
“Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn,” Tiểu Bảo trấn an cô. “Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu.”
Cuối cùng, cửa mở ra, và Hoàng Thiên bước vào, vẻ mặt tự mãn. Hắn nhìn quanh phòng, rồi tiến vào với sự tự tin rõ ràng. Một số quan chức khác đã được triệu tập đến, và không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Chào các vị,” Hoàng Thiên nói, giọng điệu đầy ngạo mạn. “Tôi nghe nói rằng có một cuộc họp quan trọng. Rất vui khi thấy mọi người ở đây.”
Tiểu Bảo và Lâm Tuyết trao đổi ánh mắt, rồi lén lút di chuyển đến một góc tối trong phòng, cố gắng nghe rõ hơn.
“Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng,” Hoàng Thiên tiếp tục. “Tôn Khải đang bị nghi ngờ, và nếu không hành động kịp thời, chúng ta sẽ mất đi cơ hội.”
Một quan chức khác hỏi, “Nhưng kế hoạch của chúng ta là gì?”
“Chúng ta sẽ tạo ra những bằng chứng giả để tố cáo Tôn Khải,” Hoàng Thiên nói, ánh mắt hắn sắc lạnh. “Chúng ta sẽ khiến mọi người tin rằng hắn là kẻ phản bội, và sau đó… mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Tiểu Bảo nghe thấy từng từ một, lòng anh sôi sục. “Hắn thực sự đang có kế hoạch tàn độc,” anh thì thầm với Lâm Tuyết. “Chúng ta cần phải làm gì đó ngay bây giờ.”
Lâm Tuyết khẽ gật đầu, và cả hai cùng nhau tiến đến gần hơn. Tiểu Bảo cố gắng ghi nhớ từng từ trong cuộc hội thoại, vì đây chính là những bằng chứng mà họ cần để lật tẩy âm mưu của Hoàng Thiên.
“Nghe nói có một số kẻ vẫn đứng về phía Tôn Khải,” một quan chức khác nói. “Nếu chúng ta không khéo, họ có thể làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”
“Đừng lo lắng,” Hoàng Thiên cười khẩy. “Chúng ta sẽ khiến họ im lặng. Không ai có thể cản trở chúng ta lúc này.”
“Nhưng liệu chúng ta có đủ thời gian không?” một người khác lo lắng.
“Có, và tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra,” Hoàng Thiên đáp, giọng nói tràn đầy tự tin.
Tiểu Bảo cảm thấy lòng mình như đang dâng lên. “Hắn càng nói, chúng ta càng có thêm bằng chứng,” anh thì thầm với Lâm Tuyết.
“Khi nào chúng ta hành động?” cô hỏi.
“Chúng ta sẽ chờ cho đến khi hắn hoàn tất cuộc nói chuyện này. Sau đó, chúng ta sẽ đối đầu trực tiếp,” Tiểu Bảo quyết tâm.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra với những lời lẽ sắc sảo từ Hoàng Thiên. Hắn tự tin rằng mọi kế hoạch đều sẽ diễn ra suôn sẻ. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết đứng im lặng trong bóng tối, cố gắng nắm bắt mọi thông tin.
Cuối cùng, khi cuộc hội thoại đến hồi kết, Tiểu Bảo cảm thấy thời điểm đã đến. “Chúng ta không thể để hắn thoát,” anh thì thầm. “Hãy sẵn sàng.”
“Đúng vậy,” Lâm Tuyết đồng ý, lòng đầy quyết tâm.
Tiểu Bảo quyết định bước ra khỏi bóng tối. “Hoàng Thiên!” anh gọi, giọng nói vang dội trong phòng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Hoàng Thiên nhìn Tiểu Bảo, vẻ mặt kinh ngạc và sau đó chuyển sang tức giận. “Ngươi đang làm gì ở đây?” Hắn gầm lên.
“Ta đến để phơi bày âm mưu của ngươi,” Tiểu Bảo đáp, cảm thấy sự tự tin dâng trào. “Ngươi không thể tiếp tục lừa dối mọi người.”
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ để ngươi sống sót?” Hoàng Thiên nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Ngươi đã không biết rằng ta đã nghe thấy tất cả những gì ngươi đã nói,” Tiểu Bảo tiếp tục, không hề sợ hãi. “Hãy dừng lại trước khi quá muộn.”
Lâm Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt cô đầy quyết tâm. “Mọi người sẽ không để ngươi làm tổn thương Tôn Khải và triều đình nữa.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng khi các quan chức nhìn nhau, không biết phải nói gì. Cuối cùng, một người trong số họ lên tiếng: “Nếu điều này đúng, chúng ta cần phải hành động ngay.”
“Đúng! Chúng ta không thể để Hoàng Thiên tiếp tục lừa dối!” một quan chức khác đồng tình.
Hoàng Thiên cảm thấy bế tắc. Hắn nhận ra rằng mình đã bị dồn vào đường cùng. “Các ngươi sẽ hối hận vì đã đứng về phía hắn!” hắn quát, rồi nhanh chóng rút lui, nhưng các quan chức đã nhanh chóng chặn hắn lại.
“Hoàng Thiên, hãy bình tĩnh,” một quan chức nói. “Chúng ta sẽ thảo luận về những gì vừa xảy ra.”
Tiểu Bảo cảm thấy sự căng thẳng trong không khí dần tan biến. Họ đã làm được điều này. Âm mưu của Hoàng Thiên đã bị lật tẩy, và giờ đây hắn không còn đường lui.
“Chúng ta cần một cuộc điều tra,” Tôn Khải lên tiếng, ánh mắt ông ta kiên định. “Để bảo vệ triều đình, mọi thứ phải được làm sáng tỏ.”
“Đúng vậy,” một quan chức khác đồng tình. “Chúng ta sẽ không để Hoàng Thiên tiếp tục lừa dối và gây hại cho chúng ta.”
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng nhưng tràn đầy hy vọng. Tiểu Bảo biết rằng họ đã bước một bước quan trọng trong cuộc chiến chống lại âm mưu này. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi và triều đình được bảo vệ.