Gián Điệp Trong Cung - Chương 9
Chương 9: Giây Phút Quyết Định
Sau khi Hoàng Thiên bị chặn lại, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm. Các quan chức xúm lại thảo luận về những hành động cần thiết để đối phó với âm mưu của hắn.
“Tôn Khải, ông sẽ phải ra mặt trước triều đình,” một quan chức nói, giọng nghiêm túc. “Chúng ta không thể để Hoàng Thiên tiếp tục gây hoang mang trong lòng mọi người.”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo nói, “chúng ta cần phải công bố những bằng chứng mà chúng ta đã thu thập được để mọi người thấy rõ sự thật.”
“Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị cho phản ứng của Hoàng Thiên,” Lâm Tuyết thêm vào. “Hắn sẽ không chấp nhận thất bại một cách dễ dàng.”
Tôn Khải gật đầu, ánh mắt ông ta đầy quyết tâm. “Ta sẽ triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với tất cả các quan chức để công bố âm mưu của Hoàng Thiên.”
“Chúng ta cũng nên thuyết phục những người trung thành với Tôn Khải,” một quan chức khác đề nghị. “Họ sẽ là những người ủng hộ vững chắc cho ông trong cuộc đối đầu này.”
“Rất tốt,” Tôn Khải nói. “Chúng ta sẽ cần tất cả sự hỗ trợ có thể có.”
Trong suốt đêm, mọi người đã làm việc không ngừng để chuẩn bị cho cuộc họp lớn. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết quay lại phòng riêng, cảm thấy mệt mỏi nhưng tràn đầy quyết tâm.
“Chúng ta đã làm được một bước lớn,” Tiểu Bảo nói, ngồi xuống ghế. “Nhưng điều quan trọng bây giờ là làm thế nào để đối phó với Hoàng Thiên.”
“Ngươi có nghĩ rằng hắn sẽ có một kế hoạch dự phòng không?” Lâm Tuyết hỏi, lo lắng.
“Có lẽ,” Tiểu Bảo đáp. “Hắn là một kẻ mưu mô. Nhưng nếu chúng ta có thể công bố âm mưu của hắn trước khi hắn kịp phản ứng, chúng ta sẽ có lợi thế.”
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống,” Lâm Tuyết nói. “Nếu Hoàng Thiên quyết định ra tay trước, chúng ta phải có kế hoạch ứng phó ngay lập tức.”
Ngày hôm sau, cuộc họp đã được triệu tập. Tôn Khải đứng trước các quan chức trong phòng hội nghị lớn, ánh mắt ông ta kiên định. Tiểu Bảo và Lâm Tuyết đứng bên cạnh, cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí.
“Tôi cảm ơn tất cả các vị đã đến đây hôm nay,” Tôn Khải bắt đầu. “Chúng ta đang đối mặt với một âm mưu nghiêm trọng từ Hoàng Thiên, và điều này đe dọa sự ổn định của triều đình.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Khải. “Chúng tôi đã thu thập đủ chứng cứ để chứng minh rằng Hoàng Thiên đang âm thầm chuẩn bị lật đổ tôi và phá hoại triều đình.”
“Bằng chứng đâu?” một quan chức lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ.
Tiểu Bảo đứng lên, quyết tâm trong lòng. “Chúng tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của Hoàng Thiên và các đồng minh của hắn. Họ đã lên kế hoạch tạo ra bằng chứng giả để tố cáo Tôn Khải là kẻ phản bội.”
“Hắn đang sử dụng mọi thủ đoạn để giữ vị trí quyền lực,” Lâm Tuyết tiếp tục. “Nếu chúng ta không hành động ngay, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
“Chúng ta cần phải đưa Hoàng Thiên ra ánh sáng!” Tôn Khải nói, giọng ông ta tràn đầy sức mạnh.
“Đúng vậy!” các quan chức khác đồng thanh ủng hộ, bầu không khí trở nên quyết liệt.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng họp mở ra, và Hoàng Thiên bước vào với vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn nhìn quanh phòng, rồi dừng lại trước Tôn Khải. “Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể lừa dối tất cả mọi người?” hắn quát, giọng điệu thách thức.
“Ta không lừa dối ai cả,” Tôn Khải đáp lại, ánh mắt kiên quyết. “Ngươi đã bị phát hiện.”
“Phát hiện?” Hoàng Thiên cười khẩy. “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để điều này xảy ra mà không chiến đấu?”
“Hãy dừng lại, Hoàng Thiên,” Tiểu Bảo nói, không thể kiềm chế được. “Chúng ta có đủ chứng cứ để buộc tội ngươi.”
“Chứng cứ?” hắn hỏi, giọng điệu đầy mỉa mai. “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ đứng im nhìn các ngươi lật đổ ta?”
“Ngươi không còn đường lui,” Lâm Tuyết nói, ánh mắt cô đầy quyết tâm. “Hành động của ngươi sẽ chỉ đưa ngươi vào tù.”
“Đừng mơ tưởng!” Hoàng Thiên gầm lên, ánh mắt chứa đầy sự thù hận. “Ta sẽ không bao giờ để các ngươi thắng!”
Khi mọi ánh mắt đổ dồn vào Hoàng Thiên, Tiểu Bảo cảm nhận được một sự căng thẳng khủng khiếp. Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Và đúng như dự đoán, hắn quay lưng lại và bắt đầu rút lui.
“Ngươi không thể thoát!” Tôn Khải quát, nhưng Hoàng Thiên đã nhanh chóng biến mất ra khỏi phòng họp.
“Tôi sẽ đi theo hắn!” Tiểu Bảo nói ngay lập tức. “Chúng ta không thể để hắn rời khỏi đây mà không bị ngăn cản.”
“Ta đi với ngươi,” Lâm Tuyết quyết tâm. “Hãy cẩn thận.”
Họ chạy theo Hoàng Thiên qua các hành lang, lòng đầy hồi hộp. Hắn đã rời khỏi phòng họp, nhưng họ không thể để hắn thoát. Khi họ đến gần cửa sau của cung điện, Tiểu Bảo thấy Hoàng Thiên đang đứng đó, chuẩn bị rời khỏi.
“Hoàng Thiên!” Tiểu Bảo gọi lớn. “Dừng lại!”
Hoàng Thiên quay lại, ánh mắt hắn chứa đầy căm phẫn. “Các ngươi sẽ phải trả giá vì đã can thiệp vào chuyện của ta!” Hắn rút ra một thanh kiếm.
Tiểu Bảo cảm thấy nỗi sợ hãi dâng cao. “Lâm Tuyết, cẩn thận!” anh hô lên, nhưng đã quá muộn. Hoàng Thiên đã lao đến.
Họ đã bước vào một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Tiếng thép va chạm vang lên, và cuộc đối đầu giữa họ bắt đầu. Trong giây phút căng thẳng này, Tiểu Bảo hiểu rằng không chỉ có vận mệnh của Tôn Khải, mà cả sự tồn vong của triều đình đang treo trên sợi chỉ mỏng manh.