Giết người trong Đền Thiên - Chương 1
Chương 1: Hoàng Đế Và Buổi Cầu Nguyện
Mùa thu năm 1671, trời Bắc Kinh trong xanh, nhưng không khí trong triều đình thì âm u và đầy căng thẳng. Từ khi nhà Thanh lên nắm quyền, những mầm mống nổi dậy của các phe phái trung thành với nhà Minh chưa bao giờ thực sự bị dập tắt. Trong bối cảnh đó, Hoàng đế Khang Hy quyết định tổ chức một buổi lễ cầu nguyện lớn tại Đền Thiên – ngôi đền linh thiêng nhất kinh thành, nơi được cho là có thể kết nối với các vị thần và mang lại phước lành cho triều đình.
Đền Thiên, với kiến trúc uy nghiêm, toát lên vẻ tĩnh lặng đến lạ kỳ. Từng viên gạch, từng cột đá, từng khung cửa đều chứa đựng sức mạnh tâm linh mà người đời luôn kính trọng. Hoàng đế Khang Hy, trong bộ long bào vàng rực, tiến vào đền cùng đoàn quan lại cao cấp và những thái giám thân cận. Bên ngoài, đội cấm vệ quân đứng canh gác nghiêm ngặt, không một tiếng động lọt ra khỏi khu vực.
Các quan lại tập trung, đứng theo hàng lối, mắt chăm chú dõi theo Hoàng đế. Thượng thư Lý Quốc Chính, một trong những người thân cận nhất của hoàng thượng, bước lên phía trước và cúi đầu. Ông là người chịu trách nhiệm chính trong việc đàn áp các cuộc nổi dậy trong những năm qua và đã có không ít kẻ thù.
“Khởi bẩm Hoàng thượng,” Lý Quốc Chính cúi đầu kính cẩn, “Hôm nay, thần cầu mong các vị thần linh phù hộ cho triều đại nhà Thanh trường tồn, đất nước thịnh vượng và tránh xa khỏi mọi mưu đồ phản nghịch.”
Khang Hy khẽ gật đầu, đôi mắt ông sâu thẳm, chất chứa nhiều lo lắng. “Trẫm cảm tạ thần linh, nhưng cũng phải cẩn trọng với những kẻ âm mưu chống đối. Chúng luôn ẩn mình trong bóng tối, chờ cơ hội tấn công. Trẫm không thể lơ là.”
Lễ cầu nguyện bắt đầu. Những âm thanh ngân nga của chiêng trống vang lên khắp không gian. Các quan lại và thái giám đều cúi đầu lặng lẽ, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối. Hoàng đế Khang Hy đứng trang nghiêm trước bàn thờ, đôi mắt nhắm nghiền, cầu nguyện với lòng thành kính. Mọi thứ dường như đang diễn ra một cách trọn vẹn và bình yên, cho đến khi…
Xoẹt!
Tiếng thét vang lên giữa sự tĩnh lặng. Một âm thanh đột ngột và khủng khiếp như xé toang cả không gian yên tĩnh của ngôi đền. Tất cả mọi người đều giật mình, xoay người tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Trước mắt họ, Thượng thư Lý Quốc Chính, với đôi mắt mở trừng trừng, đã gục ngã xuống sàn đá lạnh, máu từ ngực ông tuôn ra không ngừng.
“Thượng thư Lý!” Một vị quan hét lên, lao tới chỗ Lý Quốc Chính, nhưng đã quá muộn. Lưỡi dao cắm sâu vào ngực ông khiến máu chảy thành dòng, lan ra khắp sàn. Lý Quốc Chính không còn thở, đôi mắt ông vẫn nhìn về phía trước, nhưng dường như linh hồn đã rời khỏi thân xác từ lâu.
Hoàng đế Khang Hy choáng váng. Ông không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Một vụ ám sát ngay trong Đền Thiên, ngay giữa buổi cầu nguyện linh thiêng. Khuôn mặt ông tối sầm lại. “Đội cấm vệ! Khóa cửa đền! Không để bất cứ ai ra ngoài!”
Đội cấm vệ quân ngay lập tức bao vây toàn bộ khu vực. Các lối ra vào bị phong tỏa, không ai được phép rời khỏi hiện trường. Khang Hy bước nhanh về phía xác Lý Quốc Chính, ánh mắt sắc lạnh. Ông cúi xuống, tay khẽ chạm vào chiếc cán dao. Nó được chạm khắc tinh xảo, nhưng không có dấu hiệu gì đặc biệt. Kẻ thủ ác đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vẫn để lại những manh mối mờ nhạt.
“Là ai?!” Hoàng đế gầm lên, giọng nói đầy phẫn nộ và uy quyền. “Ai đã dám giết người ngay dưới mắt trẫm? Các khanh, có ai biết gì không?”
Một sự im lặng chết chóc bao trùm lên đám đông. Không ai dám lên tiếng. Tất cả đều biết Lý Quốc Chính có rất nhiều kẻ thù, nhưng ai trong số họ dám ra tay ngay trong Đền Thiên? Đôi mắt của Khang Hy quét qua từng khuôn mặt, từng biểu cảm. Triệu Khải, một đại thần khác, đứng phía sau với ánh mắt lạnh lẽo. Ông ta là một trong những người có mâu thuẫn sâu sắc với Lý Quốc Chính trong triều đình.
“Triệu Khải!” Hoàng đế gọi lớn. “Ngươi có điều gì cần nói không?”
Triệu Khải khẽ giật mình, rồi cúi đầu kính cẩn. “Bẩm Hoàng thượng, thần không biết gì về vụ này. Thượng thư Lý và thần tuy có bất đồng, nhưng thần không hề có ý làm hại ông ta.”
Khang Hy nheo mắt nhìn Triệu Khải. “Trẫm sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai nếu phát hiện ra sự thật. Hãy nhớ điều đó.”
Trong khi các quan lại đang hỗn loạn, một thái giám tên Lý Vĩnh lặng lẽ đứng nép vào góc tường. Khuôn mặt của ông ta nhợt nhạt và đôi mắt liên tục liếc quanh như thể đang lo sợ điều gì đó. Nhưng ông không nói gì, chỉ im lặng quan sát.
“Lý Vĩnh, ngươi đứng đó làm gì?!” Hoàng đế gọi, ánh mắt sắc như dao. “Ngươi là người thân cận của Thượng thư Lý. Ngươi có biết ai đã giết ông ấy không?”
Lý Vĩnh run rẩy, lúng túng cúi đầu. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không biết. Nô tài chỉ đứng xa, không hề nhìn thấy ai đến gần ngài Thượng thư.”
Hoàng đế nhíu mày, nhưng không nói thêm. “Cấm vệ quân, điều tra kỹ lưỡng. Mọi kẻ tình nghi đều phải bị tra xét. Không để ai thoát.”
Không khí trong Đền Thiên như bị đông cứng lại. Sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi lan rộng giữa các quan lại. Hoàng đế Khang Hy bước chậm rãi ra giữa đền, đôi mắt ông vẫn sáng lên sự cương nghị và kiên định, nhưng bên trong lại tràn đầy mối lo âu.
“Lý Quốc Chính đã bị giết ngay trước mặt trẫm. Điều này không thể chấp nhận được,” Khang Hy nói thầm, giọng trầm ngâm. “Ai đó trong số các khanh… đang phản bội trẫm.”