Giết người trong Đền Thiên - Chương 2
Chương 2: Bóng Tối Bao Trùm
Ngay sau vụ ám sát trong Đền Thiên, không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Các lối ra vào của đền đều bị cấm vệ quân phong tỏa, không ai được phép rời khỏi hiện trường. Ánh mắt của mọi người giờ đây đầy nghi ngờ và sợ hãi, không ai biết ai là bạn, ai là thù.
Hoàng đế Khang Hy đứng lặng một lúc lâu trước thi thể của Thượng thư Lý Quốc Chính, khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị. Bằng một cái phẩy tay nhẹ, ông ra lệnh cho một nhóm binh lính mang xác Lý Quốc Chính ra ngoài. Thái giám Lý Vĩnh vẫn đứng nép mình ở một góc, ánh mắt lấm lét nhìn xung quanh.
“Cấm vệ quân, tập hợp tất cả các quan lại ở đây. Trẫm sẽ đích thân tra hỏi từng người,” Hoàng đế ra lệnh, giọng nói ông trầm lắng nhưng đầy uy quyền. Các quan lại đều cúi đầu tuân lệnh, nhưng ai cũng ngấm ngầm cảm thấy lo sợ. Họ biết rằng, nếu Hoàng đế đã bắt đầu nghi ngờ, thì không một ai có thể tránh khỏi sự phán xét.
Triệu Khải, người mà trước đó đã bị Hoàng đế gọi tên, giờ đây đứng trong đám đông, cố giữ vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên, ánh mắt của những quan lại xung quanh không ngừng đổ dồn về phía ông. Dường như mọi ánh mắt đều chứa đựng sự nghi ngờ, và có lẽ cũng một phần sợ hãi.
“Thượng thư Lý có nhiều kẻ thù, nhưng kẻ nào dám ra tay giữa buổi cầu nguyện? Ai đủ gan dạ làm điều đó ngay trước mặt Hoàng thượng?” Một quan lại thì thầm với đồng liêu bên cạnh, giọng nói không giấu được sự hoang mang.
“Ta không biết,” người kia trả lời, “nhưng rõ ràng là kẻ thủ ác không hề sợ hãi, hoặc ít nhất, hắn đã chuẩn bị rất kỹ.”
Ngay lúc đó, một tên cấm vệ tiến tới, cúi người trước mặt Hoàng đế. “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã điều tra sơ bộ. Không ai trong đền có vũ khí ngoại trừ con dao chúng thần vừa thu hồi từ xác của Thượng thư Lý.”
Khang Hy gật đầu, đôi mắt vẫn sắc lạnh. “Trẫm không quan tâm dao từ đâu ra. Điều trẫm muốn biết là ai đã dùng nó.” Ông bước chậm rãi giữa những hàng quan lại, đôi mắt dò xét từng người.
“Bệ hạ, thần tin rằng chúng ta cần điều tra kỹ hơn về các quan lại thân cận với Thượng thư Lý,” Triệu Khải lên tiếng, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. “Lý Quốc Chính từng có nhiều mâu thuẫn với những người ở đây. Không thể loại trừ khả năng kẻ ám sát là một trong số họ.”
Hoàng đế quay lại, đôi mắt ông dừng lại trên Triệu Khải. “Ngươi nói vậy có ý gì, Triệu Khải? Ngươi đang ám chỉ điều gì sao?”
Triệu Khải vội vàng cúi đầu. “Bẩm Hoàng thượng, thần không dám ám chỉ ai. Chỉ là thần lo ngại rằng vụ việc này không đơn giản. Thượng thư Lý có thể đã trở thành mục tiêu của những kẻ chống đối nhà Thanh, đặc biệt là những kẻ trung thành với nhà Minh.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm không gian. Hoàng đế Khang Hy nhíu mày. “Nhà Minh đã sụp đổ từ lâu, nhưng những kẻ còn trung thành với nó vẫn chưa bao giờ dừng tay. Ngươi nghĩ rằng chúng đã lên kế hoạch từ lâu sao?”
“Thần không thể khẳng định, nhưng những cuộc nổi dậy ở phương Nam gần đây có nhiều dấu hiệu đáng ngờ. Có thể vụ giết người này là một phần trong âm mưu lớn hơn.” Triệu Khải đáp, mắt ông ánh lên sự lo lắng.
“Được, trẫm sẽ xem xét ý kiến của ngươi.” Khang Hy quay sang nhóm cấm vệ quân. “Bắt đầu lục soát từng người, không được bỏ sót chi tiết nào. Trẫm muốn biết ai đã cầm con dao đó.”
Khi các cấm vệ quân bắt đầu tiến hành lục soát, Lý Vĩnh, thái giám thân cận của Lý Quốc Chính, loạng choạng bước lên phía trước, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế. “Hoàng thượng, nô tài có điều cần nói.”
Khang Hy nhìn xuống thái giám nhỏ bé với đôi mắt lạnh lẽo. “Ngươi muốn nói gì, Lý Vĩnh?”
“Thưa bệ hạ, nô tài đã thấy một điều kỳ lạ trước khi vụ ám sát xảy ra,” Lý Vĩnh run rẩy đáp, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng. “Trước khi Lý Thượng thư bị ám sát, nô tài đã thấy có một người lạ mặt lén lút rời khỏi nhóm quan lại. Người đó mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất, nhưng nô tài chắc chắn chưa bao giờ thấy người đó trong triều đình.”
Hoàng đế Khang Hy nhíu mày. “Ngươi nói có một kẻ lạ mặt trong đền sao? Tại sao ngươi không báo ngay lúc đó?”
Lý Vĩnh cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy nhau. “Nô tài sợ hãi quá, không dám lên tiếng. Nô tài không muốn gây hoảng loạn trong buổi cầu nguyện.”
Khang Hy trầm ngâm. “Cấm vệ quân, lục soát ngay khu vực xung quanh đền. Nếu có kẻ lạ mặt, hắn không thể đã đi xa.”
Trong khi đó, đám đông quan lại càng trở nên căng thẳng. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, sợ rằng ánh mắt của ông sẽ tìm ra sự dối trá hay mưu mô trong họ. Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm khắp không gian.
“Trẫm không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào,” Hoàng đế Khang Hy tuyên bố, giọng ông vang lên như tiếng sấm. “Bất cứ ai liên quan đến cái chết của Lý Thượng thư sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Trẫm không cho phép kẻ thù của triều đình tồn tại.”