Giết người trong Đền Thiên - Chương 3
Chương 3: Những Nghi Ngờ Đầu Tiên
Sau khi nghe lệnh của Hoàng đế Khang Hy, đội cấm vệ quân nhanh chóng chia thành nhiều nhóm nhỏ, bắt đầu lục soát toàn bộ Đền Thiên và khu vực xung quanh. Sự căng thẳng và hoảng loạn đã lan tỏa khắp không gian trang nghiêm của đền. Các quan lại, thái giám và tỳ nữ đều nhìn nhau bằng những ánh mắt sợ hãi và nghi ngờ. Không ai dám rời vị trí của mình, sợ rằng chỉ một cử động sai cũng có thể khiến họ trở thành kẻ bị nghi ngờ.
Hoàng đế đứng ở giữa đại sảnh của đền, ánh mắt sắc lạnh quan sát mọi động tĩnh. Ông biết rằng vụ ám sát này không chỉ là một cuộc tấn công vào Lý Quốc Chính, mà còn là một lời cảnh báo với triều đình nhà Thanh. Nếu để kẻ thủ ác trốn thoát, lòng tin vào sự thống trị của nhà Thanh sẽ bị suy yếu.
“Trẫm muốn có câu trả lời ngay lập tức,” Khang Hy nói, giọng ông trầm và uy quyền. “Các khanh, nếu ai biết bất cứ điều gì về vụ việc này, hãy nói ra ngay bây giờ.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên không gian. Không một ai dám lên tiếng. Triệu Khải, vẫn đứng phía sau nhóm quan lại, khẽ rùng mình. Dù không có bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào chống lại ông, nhưng cảm giác bị hoàng đế nghi ngờ luôn là điều đáng sợ nhất trong triều đình nhà Thanh.
“Triệu Khải,” Hoàng đế đột ngột quay lại nhìn thẳng vào ông, “Ngươi và Lý Quốc Chính từng có nhiều tranh cãi. Ngươi có lý do gì để thanh minh cho mình?”
Triệu Khải nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. “Bẩm Hoàng thượng, đúng là thần và Lý Thượng thư từng có nhiều bất đồng, nhưng đó chỉ là những tranh cãi trong công việc triều đình. Thần tuyệt đối trung thành với bệ hạ và không bao giờ có ý định làm hại đồng liêu.”
Khang Hy nhướng mày, không rời mắt khỏi Triệu Khải. “Ngươi nói vậy, nhưng trong triều đình này, những bất đồng nhỏ có thể dẫn đến những âm mưu lớn. Ngươi có bằng chứng gì để minh oan cho mình?”
Triệu Khải cúi đầu, lòng ông lạnh toát. “Thần không có bằng chứng nào để chứng minh sự vô tội của mình ngoài lòng trung thành mà thần đã thể hiện suốt bao năm qua. Thần chỉ cầu mong bệ hạ sáng suốt.”
Hoàng đế không trả lời ngay lập tức. Ông đứng lặng trong giây lát, đôi mắt sắc bén vẫn dò xét mọi biểu hiện của Triệu Khải. Nhưng ngay khi bầu không khí căng thẳng lên tới đỉnh điểm, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía cửa đền. Một cấm vệ quân chạy vào, thở dốc, và cúi người trước hoàng đế.
“Bẩm Hoàng thượng,” viên cấm vệ nói, giọng run rẩy, “chúng thần đã phát hiện ra một mảnh vải đen, bị cắt rời, gần khu vực phía sau đền. Chúng thần nghi ngờ nó thuộc về kẻ lạ mặt mà thái giám Lý Vĩnh đã nhắc đến.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía viên cấm vệ, còn Hoàng đế thì chậm rãi bước tới, nhận lấy mảnh vải từ tay binh lính. Đó là một mảnh vải đen, giống như một phần của áo choàng. Vải không có gì đặc biệt, nhưng nó dính một chút máu khô, có lẽ là từ vụ giết người.
“Đưa mảnh vải này cho các quan võ kiểm tra,” Hoàng đế ra lệnh. “Họ sẽ tìm ra xem liệu nó có liên quan đến bất kỳ người nào trong số các khanh.”
Trong lúc các cấm vệ đưa mảnh vải đi, Khang Hy quay sang nhìn Triệu Khải. “Ngươi mặc gì lúc đến đền hôm nay?”
Triệu Khải không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của Hoàng đế. Ông cúi người trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thần mặc áo bào màu đỏ, như mọi lần khi tham gia các nghi lễ trang trọng. Thần không mang bất kỳ trang phục nào khác.”
Khang Hy không nói gì, nhưng ánh mắt ông vẫn không ngừng soi xét Triệu Khải. Ông biết rằng những kẻ phản nghịch không dễ dàng để lộ mình, nhưng mảnh vải đen này có thể là một đầu mối quan trọng.
Bên cạnh đó, Lý Vĩnh – thái giám thân cận của Lý Quốc Chính – vẫn không rời khỏi vị trí của mình. Mặc dù vẻ ngoài của ông ta trông có vẻ lo lắng, nhưng Khang Hy không bỏ sót một điều gì. Ông ta đã nhắc đến kẻ lạ mặt đầu tiên, nhưng liệu có phải ông ta đã thấy thật, hay chính Lý Vĩnh cũng là một phần của âm mưu này?
“Lý Vĩnh,” Hoàng đế gọi. “Ngươi nói đã thấy kẻ lạ mặt trước khi vụ ám sát xảy ra. Ngươi có nhớ gì khác về hắn không? Bất kỳ chi tiết nào?”
Lý Vĩnh cúi đầu, mồ hôi đổ trên trán. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ thấy kẻ đó trong giây lát. Hắn di chuyển nhanh và cố tình tránh ánh mắt của mọi người. Nô tài không thể thấy rõ mặt hắn.”
Hoàng đế bước đến gần Lý Vĩnh, đôi mắt ông lạnh như băng. “Ngươi chắc chắn điều ngươi nói là sự thật?”
Lý Vĩnh run rẩy, nhưng vẫn gật đầu. “Dạ, bẩm Hoàng thượng, nô tài chắc chắn.”
Khang Hy nhìn sâu vào mắt Lý Vĩnh, rồi quay lại với đám đông quan lại. “Kẻ giết Lý Quốc Chính đang ẩn nấp đâu đó giữa các khanh. Trẫm không để bất cứ ai trốn thoát. Các ngươi, hãy nhớ rằng sự phản bội trong triều đình sẽ không bao giờ được dung thứ.”
Những lời nói cuối cùng của Hoàng đế vang lên đầy uy quyền, làm cho cả đại sảnh trở nên im phăng phắc. Không ai dám thốt ra lời nào, và sự nghi ngờ tiếp tục lan tỏa trong lòng tất cả mọi người.