Giết người trong Đền Thiên - Chương 4
Chương 4: Kẻ Phản Bội Hay Vị Anh Hùng?
Sự căng thẳng trong Đền Thiên càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Các quan lại và binh lính đứng im, không ai dám nhìn thẳng vào mắt nhau, sợ rằng bất cứ hành động nào cũng sẽ bị nghi ngờ. Hoàng đế Khang Hy, vẫn giữ thái độ lạnh lùng và kiên quyết, ra lệnh cho cấm vệ quân tiếp tục điều tra cặn kẽ. Kẻ giết Thượng thư Lý Quốc Chính vẫn chưa bị bắt, nhưng không ai được rời khỏi đây cho đến khi sự thật được phơi bày.
Trong lúc đó, Triệu Khải – vị đại thần từng bị nghi ngờ đầu tiên – đang cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông không khỏi lo lắng. Ông đã nghe về những âm mưu chống lại triều đại nhà Thanh từ lâu, và dù ông không tham gia, ông biết rõ rằng mình đang đứng giữa một vùng nguy hiểm. Những lời đồn đại về sự trung thành của ông với nhà Minh đã âm ỉ trong triều đình từ nhiều năm nay.
Đúng lúc này, một cấm vệ bước vào, tay cầm mảnh vải đen vừa tìm thấy, trao lại cho Hoàng đế. Viên quan binh cúi người kính cẩn và nói: “Bẩm Hoàng thượng, mảnh vải này thuộc về một loại áo choàng đặc biệt, thường được mặc bởi những quan chức cấp cao hoặc võ tướng. Nó không thuộc về binh lính hay những người hầu cận.”
Hoàng đế Khang Hy cau mày. “Một quan chức trong số các khanh, hoặc một võ tướng đã tham dự buổi lễ hôm nay. Có phải ngươi đang ám chỉ điều đó?”
“Thưa vâng, bệ hạ,” cấm vệ đáp, “mảnh vải này có đặc điểm chỉ có trên trang phục của một số ít người trong triều đình.”
Triệu Khải nhìn mảnh vải trong tay Hoàng đế, lòng ông như thắt lại. “Hoàng thượng, thần khẳng định mình không sở hữu áo choàng như vậy. Thần luôn mặc y phục theo quy định của triều đình trong các nghi lễ.”
Hoàng đế không trả lời ngay, ông chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Khải trong giây lát, rồi khẽ gật đầu. “Ngươi nói đúng, Triệu Khải. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi vô tội.”
Giữa lúc ấy, một tiếng bước chân vang lên từ cửa đền. Một vị võ tướng cao lớn bước vào, bộ giáp trên người ông phát ra những tiếng lách cách nhỏ khi di chuyển. Đó là Đặng Thiên Quân, một vị tướng từng phục vụ dưới triều đại nhà Minh, sau đó được nhà Thanh phong chức do tài năng quân sự. Ông ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, giọng trầm trầm: “Bẩm Hoàng thượng, thần nghe tin về cái chết của Thượng thư Lý và lập tức đến đây.”
Hoàng đế liếc nhìn Đặng Thiên Quân, đôi mắt ông như soi thấu tâm can người đối diện. “Ngươi đến đúng lúc. Trẫm cần ngươi giải thích về việc một mảnh vải thuộc loại áo choàng của võ tướng đã được tìm thấy gần hiện trường vụ giết người.”
Đặng Thiên Quân không hề tỏ ra lúng túng. Ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh và bình tĩnh. “Bẩm Hoàng thượng, thần không biết gì về mảnh vải này. Tuy nhiên, thần xin khẳng định rằng thần không có liên quan đến vụ ám sát này. Thần luôn trung thành với bệ hạ và triều đình nhà Thanh.”
Hoàng đế Khang Hy bước chậm về phía Đặng Thiên Quân, giọng ông trầm xuống, nhưng đầy uy quyền: “Ngươi đã từng phục vụ cho nhà Minh, và có không ít người nghi ngờ lòng trung thành của ngươi. Bây giờ, một mảnh vải thuộc về loại áo mà ngươi thường mặc lại được tìm thấy. Ngươi mong trẫm tin vào điều gì?”
Đặng Thiên Quân giữ bình tĩnh, đôi mắt ông không hề nao núng. “Hoàng thượng, đúng là thần từng phục vụ cho nhà Minh, nhưng từ khi được nhà Thanh trọng dụng, thần đã hết lòng cống hiến cho triều đình này. Thần không có lý do gì để phản bội bệ hạ. Nếu có kẻ nào sử dụng y phục giống thần để gây nghi ngờ, thì đó chỉ là một âm mưu thâm độc.”
Hoàng đế Khang Hy nheo mắt, nhưng không nói gì. Ông quay lưng bước vài bước về phía bàn thờ, như để suy nghĩ. Sau đó, ông quay lại và nhìn thẳng vào mắt Đặng Thiên Quân.
“Ngươi có biết Thượng thư Lý Quốc Chính từng ra lệnh đày ngươi ra biên ải không?” Hoàng đế hỏi, giọng ông nhẹ nhưng sắc như dao. “Ngươi có thể có lý do để trả thù.”
Đặng Thiên Quân gật đầu, không hề né tránh. “Đúng, bệ hạ. Thượng thư Lý từng đàn áp thần, nhưng thần chưa bao giờ oán hận ông ta. Thần coi đó là trách nhiệm của một người tướng. Thần không giết Lý Thượng thư, và thần sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt nếu bị phát hiện là kẻ phản bội.”
Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Đặng Thiên Quân, đôi mắt ông sắc lạnh, nhưng có một điều gì đó khiến ông chần chừ. Ông đã cai trị nhiều năm, và ông hiểu rằng những kẻ phản bội thường không nói chuyện với sự bình tĩnh và thẳng thắn như vậy. Tuy nhiên, sự nghi ngờ vẫn chưa được xóa bỏ.
“Trẫm sẽ không dễ dàng tin vào lời nói của ngươi,” Khang Hy nói, giọng ông trở nên cứng rắn. “Nhưng trẫm sẽ điều tra thêm. Nếu ngươi vô tội, trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi. Còn nếu ngươi phản bội, ngươi sẽ không có cơ hội hối hận.”
Đặng Thiên Quân cúi đầu, giọng ông vững vàng. “Thần hiểu và tin vào sự công minh của bệ hạ.”
Hoàng đế ra lệnh cho cấm vệ quân tạm thời đưa Đặng Thiên Quân đi để tiếp tục điều tra. Khi Đặng Thiên Quân rời khỏi đền, không khí trong đền vẫn nặng nề và căng thẳng. Mọi ánh mắt tiếp tục đổ dồn về phía Hoàng đế, nhưng không ai dám lên tiếng.
Bóng tối của sự phản bội và âm mưu vẫn bao phủ Đền Thiên, và Hoàng đế Khang Hy biết rằng cuộc điều tra này sẽ còn kéo dài và đầy thử thách. Ông không thể tin ai hoàn toàn, và bất kỳ ai cũng có thể là kẻ phản bội ẩn mình.