Giết người trong Đền Thiên - Chương 5
Chương 5: Mật Thư Từ Quá Khứ
Sau khi Đặng Thiên Quân rời khỏi đền, không khí trong Đền Thiên vẫn căng thẳng như trước. Hoàng đế Khang Hy đứng lặng trong giây lát, quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của đám quan lại. Ông biết, chỉ một dấu hiệu nhỏ cũng có thể dẫn đến việc khám phá ra âm mưu ẩn giấu. Nhưng đến giờ, ngoài mảnh vải đen, chưa có bằng chứng rõ ràng nào liên kết ai với vụ ám sát.
Khi bóng tối của buổi chiều bắt đầu phủ xuống, một cấm vệ quân tiến tới, cúi đầu trước mặt Hoàng đế.
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã tìm thấy một vật lạ trong phòng riêng của Thượng thư Lý Quốc Chính,” viên cấm vệ báo cáo, giọng khẽ run lên. “Đó là một bức thư kỳ lạ.”
Hoàng đế Khang Hy gật đầu, ra hiệu cho cấm vệ đưa bức thư ra trước mặt mình. Ông nhận lấy tờ giấy đã ngả màu, những dòng chữ bên trong được viết bằng mực đen. Ánh mắt ông lướt nhanh qua những con chữ sắc gọn, nhưng ngay lập tức, sắc mặt của Hoàng đế thay đổi. Đôi mắt ông tối sầm lại, đôi bàn tay khẽ nắm chặt bức thư, như đang cố kìm nén cảm xúc.
“Người bảo vệ công lý nhà Minh,” Hoàng đế Khang Hy thì thầm, đôi mắt đầy sự nghi hoặc và cảnh giác. Ông quay sang các quan lại, giọng nói vang lên mạnh mẽ. “Trong bức thư này, kẻ tự xưng là ‘Người bảo vệ công lý nhà Minh’ tuyên bố sẽ trả thù cho sự sụp đổ của nhà Minh, và đã lên kế hoạch giết Thượng thư Lý Quốc Chính. Điều này không chỉ là một vụ ám sát đơn thuần. Đây là một âm mưu lớn nhằm lật đổ triều đình nhà Thanh.”
Cả đại sảnh lập tức trở nên xôn xao, những tiếng xì xào nhỏ bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Những lời đồn đoán về sự tồn tại của các nhóm chống đối nhà Thanh chưa bao giờ chấm dứt, nhưng đây là lần đầu tiên có bằng chứng cụ thể về một nhóm hành động nhằm lật đổ triều đình.
“Người bảo vệ công lý nhà Minh?” Một quan lại lên tiếng, giọng đầy sợ hãi. “Chúng ta tưởng rằng tất cả các thế lực phản đối đã bị tiêu diệt từ lâu. Làm sao có thể có người còn dám tự xưng là hậu duệ của nhà Minh?”
Hoàng đế Khang Hy không trả lời ngay lập tức, ánh mắt ông vẫn chăm chú vào bức thư. “Nhà Minh đã sụp đổ, nhưng những kẻ trung thành với nó vẫn còn nhiều. Chúng ẩn mình trong bóng tối, đợi chờ thời cơ lật đổ triều đình nhà Thanh. Trẫm đã lường trước điều này, nhưng không ngờ chúng lại hành động táo bạo đến mức giết người ngay trong Đền Thiên.”
Triệu Khải, đứng bên cạnh, nhíu mày suy nghĩ. “Bệ hạ, nếu kẻ ám sát là người của nhóm này, chúng ta phải tìm ra tên thủ lĩnh. Có thể Đặng Thiên Quân, với quá khứ từng phục vụ nhà Minh, có liên quan đến bức thư này.”
Hoàng đế gật đầu. “Đúng, trẫm cũng đang nghĩ vậy. Đặng Thiên Quân có thể đã tiếp tay cho những kẻ phản bội, hoặc ít nhất ông ta biết chúng là ai. Nhưng trẫm không thể vội vàng buộc tội hắn khi chưa có bằng chứng cụ thể hơn.”
Hoàng đế ngừng một lát rồi tiếp tục. “Chúng ta sẽ điều tra thêm về các quan hệ của Đặng Thiên Quân với những kẻ trung thành với nhà Minh. Các ngươi hãy lập tức lục soát phủ của hắn, tìm bất cứ thứ gì liên quan đến những kẻ tự xưng là ‘Người bảo vệ công lý’.”
Một nhóm cấm vệ quân nhanh chóng nhận lệnh và rời đi, nhưng sự nghi ngờ vẫn còn nặng nề trong lòng tất cả mọi người. Triệu Khải bước lên phía trước, nghiêm túc nói: “Thưa Hoàng thượng, thần đề nghị cần theo dõi kỹ lưỡng không chỉ Đặng Thiên Quân mà còn tất cả những ai có quan hệ với nhà Minh trước đây. Họ có thể đang âm thầm tạo thành một liên minh.”
Hoàng đế im lặng suy nghĩ. Ông biết rằng cuộc chiến ngầm giữa nhà Thanh và các thế lực ủng hộ nhà Minh chưa bao giờ thực sự chấm dứt. Bọn họ, từ trong bóng tối, vẫn không ngừng tìm cách lật đổ quyền lực mới. Nhưng đến giờ, vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng để liên kết mọi thứ lại với nhau.
Giữa lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát vang lên. Đó là Lý Vĩnh, thái giám thân cận của Thượng thư Lý Quốc Chính. “Bẩm Hoàng thượng, có lẽ bức thư này không chỉ là lời đe dọa. Những kẻ tự xưng ‘Người bảo vệ công lý’ có thể đã tồn tại từ lâu, và chúng đã từng liên hệ với Thượng thư Lý.”
Hoàng đế quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lý Vĩnh. “Ngươi biết điều gì sao, Lý Vĩnh? Ngươi có từng thấy những dấu hiệu về việc này?”
Lý Vĩnh cúi đầu kính cẩn, giọng ông ta run rẩy nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ thấy một vài lần Thượng thư Lý nhận được thư từ bí mật trong những ngày gần đây. Ông ấy không bao giờ để ai khác chạm vào, nhưng có lần nô tài thấy ông ấy đốt một bức thư trong phòng làm việc.”
Hoàng đế khẽ nhếch môi, ánh mắt ông đầy sự nghi hoặc. “Nếu Lý Quốc Chính đã biết trước về mối nguy hiểm, tại sao ông ta không báo cho trẫm? Có lẽ chính vì ông ta đã quá chủ quan.”
Khang Hy bước chậm lại giữa đại sảnh, đôi mắt ông ánh lên sự cảnh giác. “Trẫm không thể chờ đợi kẻ phản bội lộ diện. Hãy tìm ra tất cả những kẻ liên quan đến bức thư này, cả trong triều đình và ngoài triều đình. Trẫm muốn biết kẻ nào đứng sau chuyện này, và trẫm sẽ xử lý chúng một cách thích đáng.”
Những người có mặt trong đền đều im lặng, chỉ cúi đầu nhận lệnh. Hoàng đế Khang Hy đã quyết tâm đưa vụ án này ra ánh sáng, nhưng ông cũng biết rằng những kẻ đứng sau đang ẩn mình rất sâu trong bóng tối.
Màn đêm dần buông xuống, bao trùm lấy Đền Thiên trong sự âm u và bí ẩn. Cuộc điều tra về cái chết của Lý Quốc Chính giờ đây không chỉ là tìm ra hung thủ, mà còn là cuộc chiến chống lại những thế lực đang âm mưu lật đổ cả triều đại.