Giết người trong Đền Thiên - Chương 6
Chương 6: Sự Phản Bội Của Người Thân Cận
Màn đêm đen tối bao trùm lên Đền Thiên, sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của những cấm vệ quân đang lục soát khu vực xung quanh. Hoàng đế Khang Hy ngồi trên ngai vàng, ánh mắt ông sâu thẳm, chăm chú suy nghĩ về những tình tiết trong vụ án. Trong khi đó, đám quan lại vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, lo sợ vì không biết ai trong số họ sẽ là kẻ tiếp theo bị nghi ngờ.
Thái giám Lý Vĩnh vẫn đứng bên góc đền, dường như đang cố gắng né tránh ánh mắt của Hoàng đế và các quan lại. Ông ta đã phục vụ triều đình nhiều năm, và luôn là người thân cận của Thượng thư Lý Quốc Chính. Nhưng từ sau cái chết của vị quan này, thái độ của Lý Vĩnh trở nên lạ lùng, và điều đó không qua mắt được Hoàng đế.
“Bẩm Hoàng thượng,” một cấm vệ tiến vào đền, cúi đầu trước ngai vàng, “chúng thần đã lục soát kỹ lưỡng phủ của Đặng Thiên Quân, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Không có dấu hiệu liên quan đến bức thư hay bất kỳ thứ gì chỉ ra rằng hắn tham gia vào âm mưu phản nghịch.”
Hoàng đế Khang Hy ngả người ra sau, tay ông xoa nhẹ cằm, suy nghĩ kỹ càng về những lời báo cáo. “Đặng Thiên Quân,” ông lẩm bẩm, “hắn vẫn là một ẩn số. Nếu không tìm thấy bằng chứng rõ ràng, trẫm không thể kết tội hắn. Nhưng có thể hắn đang giấu gì đó.”
Triệu Khải tiến lên một bước, cúi mình trước Hoàng đế. “Thưa Hoàng thượng, nếu Đặng Thiên Quân không có bằng chứng trực tiếp, thì chúng ta cần tập trung vào những người còn lại trong triều đình, đặc biệt là những kẻ có quan hệ thân thiết với Lý Quốc Chính. Thái giám Lý Vĩnh, người từng phục vụ Thượng thư, có thể biết nhiều hơn những gì hắn ta đã tiết lộ.”
Hoàng đế quay lại nhìn Lý Vĩnh, người vẫn cúi đầu im lặng, cố giữ vẻ điềm tĩnh. “Lý Vĩnh,” Hoàng đế gọi, giọng ông lạnh lẽo, “ngươi đã ở bên cạnh Lý Quốc Chính nhiều năm. Ngươi phải biết điều gì đó. Hãy nói hết ra, nếu không ngươi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lý Vĩnh run rẩy một chút trước ánh mắt sắc bén của Hoàng đế, nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không biết thêm điều gì. Tất cả những gì nô tài đã nói đều là sự thật. Nô tài không liên quan đến cái chết của Thượng thư Lý.”
“Ngươi nói ngươi không liên quan,” Hoàng đế chậm rãi nói, “nhưng tại sao ngươi không báo cho trẫm về những lá thư bí mật mà Lý Quốc Chính nhận được? Ngươi biết rõ ông ta đang gặp nguy hiểm, nhưng ngươi lại im lặng.”
Lý Vĩnh quỳ xuống, giọng ông ta khẽ run lên. “Hoàng thượng, nô tài chỉ là một kẻ hầu cận, không dám can dự vào những chuyện lớn. Nô tài sợ rằng nếu lên tiếng, sẽ gây ra rắc rối lớn hơn.”
Hoàng đế đứng dậy, bước đến gần Lý Vĩnh. Ông nhìn thẳng vào mắt người thái giám, đôi mắt đầy sự hoài nghi. “Ngươi nói rằng ngươi chỉ là một kẻ hầu cận, nhưng trẫm biết rằng ngươi đã ở bên cạnh Lý Quốc Chính đủ lâu để hiểu được nhiều bí mật. Có lẽ chính ngươi đã giúp ông ta che giấu những âm mưu đen tối?”
Lý Vĩnh cúi đầu sát xuống sàn, thân hình run rẩy. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không dám! Nô tài luôn trung thành với triều đình, không bao giờ có ý định phản bội!”
Triệu Khải bước lên, giọng nghiêm nghị. “Thưa Hoàng thượng, nếu Lý Vĩnh thực sự vô tội, thì việc khám xét phòng riêng của hắn sẽ chứng minh điều đó. Nếu chúng ta tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy hắn tham gia vào âm mưu, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Hoàng đế gật đầu. “Trẫm đồng ý. Cấm vệ quân, hãy lục soát phòng của Lý Vĩnh ngay lập tức. Nếu có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy hắn liên quan đến vụ án, hãy báo cáo lại cho trẫm ngay lập tức.”
Lý Vĩnh tái mặt khi nghe lệnh của Hoàng đế. Ông ta không dám phản đối, chỉ cúi đầu sâu hơn, run rẩy nhưng không nói thêm gì. Một nhóm cấm vệ nhanh chóng rời đền để thực hiện lệnh của Hoàng đế.
Trong khi chờ đợi, không khí trong đền vẫn nặng nề. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Vĩnh, người giờ đây trở thành tâm điểm của sự nghi ngờ. Nhưng Lý Vĩnh không còn tỏ ra hoảng loạn như trước nữa. Dường như ông ta đang cố gắng che giấu điều gì đó, một điều mà chỉ mình ông ta biết.
Sau một thời gian ngắn, nhóm cấm vệ quay trở lại, mang theo một hộp gỗ nhỏ. Họ đặt nó trước mặt Hoàng đế và cúi đầu kính cẩn. “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã tìm thấy hộp này trong phòng của Lý Vĩnh. Bên trong có một bức thư, giống với loại thư mà Lý Quốc Chính từng nhận.”
Hoàng đế mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một tờ giấy bạc màu, những dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt ông. Đó là một bức thư được viết bằng lối chữ thảo, và giống hệt với bức thư mà Lý Quốc Chính nhận được trước đó, với chữ ký của “Người bảo vệ công lý nhà Minh.”
“Lý Vĩnh!” Hoàng đế gầm lên, giọng ông đầy phẫn nộ. “Ngươi đã lừa dối trẫm! Ngươi chính là kẻ đã giúp đỡ những kẻ phản nghịch và giấu giếm âm mưu này! Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát sao?”
Lý Vĩnh ngẩng đầu, mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt ông ta giờ đây không còn sợ hãi. Thay vào đó, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt ông ta. “Bẩm Hoàng thượng, đúng, nô tài đã biết về âm mưu của ‘Người bảo vệ công lý.’ Nhưng nô tài không phải là kẻ đứng đầu. Nô tài chỉ là một con tốt trong tay những kẻ quyền lực hơn. Ngài có thể giết nô tài, nhưng sự phản bội này đã lan rộng hơn ngài tưởng.”
Hoàng đế Khang Hy, đứng sững người trước lời thú nhận của Lý Vĩnh, biết rằng cuộc chiến thật sự mới chỉ bắt đầu.