Giết người trong Đền Thiên - Chương 7
Chương 7: Những Kẻ Bị Ám Sát Trong Bóng Tối
Sau lời thú nhận đầy lạnh lùng của Lý Vĩnh, bầu không khí trong Đền Thiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Hoàng đế Khang Hy, với đôi mắt sắc lạnh và gương mặt không chút cảm xúc, đang cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ. Việc Lý Vĩnh dám thừa nhận mình là một phần của âm mưu phản nghịch không chỉ là một sự phản bội cá nhân, mà còn là đe dọa trực tiếp đến an ninh của triều đình nhà Thanh.
“Ngươi nói rằng ngươi chỉ là một con tốt,” Hoàng đế chậm rãi nói, giọng nói vang lên như tiếng sấm giữa không gian tĩnh lặng. “Vậy thì kẻ thực sự đứng sau âm mưu này là ai? Nói ngay, trước khi ngươi không còn cơ hội.”
Lý Vĩnh quỳ dưới chân Hoàng đế, nhưng nụ cười lạnh trên khuôn mặt hắn không biến mất. “Bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ là một kẻ nhỏ bé, không đủ tầm để biết toàn bộ kế hoạch. Những gì nô tài biết, là ‘Người bảo vệ công lý’ không phải là một kẻ duy nhất, mà là cả một tổ chức ẩn mình trong bóng tối. Chúng đã tồn tại từ sau khi nhà Minh sụp đổ, chờ đợi cơ hội lật đổ nhà Thanh. Nô tài không thể chỉ đích danh ai là người đứng đầu. Nhưng bệ hạ… kẻ phản bội không chỉ có mình nô tài trong triều đình này.”
Lời nói của Lý Vĩnh như một nhát dao đâm thẳng vào lòng trung thành của tất cả những người có mặt trong Đền Thiên. Mọi ánh mắt nghi ngờ lập tức quét qua từng người một, từ các quan lại cho đến các võ tướng. Hoàng đế Khang Hy nhận ra rằng, cuộc chiến ngầm trong triều đình này còn lớn hơn ông tưởng. Bất kỳ ai xung quanh ông cũng có thể là một phần của âm mưu phản bội.
Ngay lúc đó, một cấm vệ vội vã chạy vào đền, thở hổn hển và cúi đầu trước Hoàng đế.
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần vừa phát hiện thêm hai vụ ám sát. Một vị quan và một võ tướng đã bị giết hại trong phủ riêng của họ. Cả hai đều là những người liên quan mật thiết đến Thượng thư Lý Quốc Chính.”
“Cái gì?!” Hoàng đế Khang Hy gầm lên, đôi mắt bừng lửa giận. “Ai đã dám ra tay trong khi trẫm đang ở đây? Kẻ nào đã dám ngang nhiên ám sát thêm nữa?!”
Cấm vệ quân cúi đầu sâu hơn, giọng run rẩy. “Bẩm Hoàng thượng, hiện trường không để lại nhiều dấu vết, nhưng các quan lại đó đều chết bởi một lưỡi dao giống với cách Thượng thư Lý bị giết. Có khả năng đây là hành động của cùng một nhóm phản nghịch.”
Hoàng đế Khang Hy đứng dậy, sự giận dữ trong ông như bùng cháy. Ông không chỉ bị phản bội, mà còn phải đối mặt với một thế lực đủ mạnh để hành động táo bạo như vậy ngay giữa lòng kinh thành. Ông biết rằng không thể lãng phí thêm thời gian.
“Triệu Khải!” Hoàng đế gọi lớn, ánh mắt hướng về phía vị quan vốn từng bị nghi ngờ. “Ngươi hãy lập tức ra lệnh cho tất cả cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ kinh thành. Không ai được phép ra vào. Tất cả những kẻ có liên hệ với Thượng thư Lý, dù chỉ một chút, cũng phải bị điều tra. Trẫm sẽ không để bọn phản bội này thoát.”
Triệu Khải, với khuôn mặt căng thẳng, cúi đầu nhận lệnh. “Bẩm Hoàng thượng, thần sẽ thực thi ngay lập tức.” Rồi ông quay người rời đi, cùng với đội cấm vệ quân.
Trong khi đó, Hoàng đế quay lại nhìn Lý Vĩnh, người vẫn quỳ trước ngai vàng. “Ngươi nghĩ rằng nói ra sự thật sẽ cứu mạng ngươi sao? Trẫm đã mất lòng tin vào ngươi. Ngươi sẽ phải trả giá vì sự phản bội này.”
Lý Vĩnh không trả lời, nhưng nụ cười nhạt trên khuôn mặt hắn vẫn không biến mất. Hắn dường như biết rằng số phận của mình đã được định đoạt, và điều đó không làm hắn sợ hãi.
Ngay khi Hoàng đế định ra lệnh cho cấm vệ quân bắt giữ Lý Vĩnh, một tiếng ồn ào vang lên từ phía ngoài đền. Một cấm vệ khác lao vào, mặt mày hoảng loạn.
“Bẩm Hoàng thượng! Có biến! Các kẻ lạ mặt đã tấn công vào phủ của các quan lớn trong kinh thành. Chúng đang tiến hành các cuộc ám sát hàng loạt. Chúng thần không kịp trở tay.”
Hoàng đế Khang Hy nắm chặt tay, gương mặt ông tối sầm lại. “Bọn phản nghịch đã dám tấn công công khai như vậy sao? Chúng nghĩ rằng chúng có thể phá hủy triều đình này chỉ bằng một vài lưỡi dao?” Ông quay sang đám quan lại, giọng nói đầy uy quyền và quyết đoán. “Trẫm sẽ không để bọn chúng làm chủ kinh thành. Hãy tập hợp tất cả lực lượng cấm vệ quân, và ngay lập tức dập tắt tất cả các cuộc tấn công.”
Mọi quan lại đều vội vàng tuân lệnh, nhưng ánh mắt của họ vẫn chứa đựng nỗi lo sợ. Đêm nay, bóng tối không chỉ bao phủ Đền Thiên, mà còn tràn ngập khắp kinh thành. Những kẻ phản nghịch không chỉ hành động âm thầm nữa, chúng đã chuyển sang một cuộc chiến công khai.
Khi cấm vệ quân rời đi để thực hiện nhiệm vụ, Hoàng đế Khang Hy nhìn lại Lý Vĩnh. “Ngươi sẽ không chết dễ dàng. Trẫm sẽ tra khảo ngươi cho đến khi ngươi nói ra tất cả những gì ngươi biết.”
Lý Vĩnh cười nhạt, giọng nói trầm lắng. “Bệ hạ, ngài có thể giết nô tài, nhưng điều đó không ngăn được sự nổi dậy của những kẻ đứng trong bóng tối. Ngài đang đối mặt với một cơn bão, và nó đã bắt đầu.”
Hoàng đế Khang Hy không đáp lại, chỉ ra hiệu cho cấm vệ quân đưa Lý Vĩnh đi. Ông biết rằng cơn bão này đã ập đến, và ông sẽ phải dập tắt nó trước khi nó phá hủy tất cả những gì mà ông và triều đình đã gây dựng.
Kinh thành giờ đây không còn yên bình nữa. Bóng tối của sự phản bội và những vụ ám sát hàng loạt đang bao trùm lên khắp nơi, và Hoàng đế Khang Hy phải đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất trong cuộc đời trị vì của mình.