Giọt Nước Thời Gian - Chương 1
Chương 1: Bí Mật Trong Lòng Đất
Elena Marquez, một nhà khảo cổ học trẻ đầy đam mê, đang cúi người tỉ mỉ đào xới từng lớp đất mỏng dưới cái nắng chói chang của Hy Lạp. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô không ngừng nghỉ. Mỗi phát hiện nhỏ đều khiến trái tim cô rung động, như thể cô đang từng bước đến gần với một nền văn minh đã biến mất hàng nghìn năm trước.
“Cậu có nghĩ chúng ta sắp tìm thấy gì không, Elena?” Giọng nói của Daniel, đồng nghiệp thân thiết, vang lên từ phía bên kia khu khai quật. Anh ta đang đứng, mắt hướng về phía chân trời, dáng vẻ hơi mệt mỏi sau một ngày dài làm việc.
“Tôi không chắc, nhưng tôi cảm thấy nơi này đang che giấu điều gì đó quan trọng.” Elena đáp, ánh mắt sáng lên, tràn đầy niềm hy vọng. “Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thôi.”
Daniel cười, lau mồ hôi trên trán rồi quay lại tiếp tục công việc. Cả hai đã làm việc ở đây suốt nhiều tháng trời, nhưng chưa có gì thực sự đáng kể xuất hiện. Tuy nhiên, niềm tin của Elena vào sự tồn tại của một kho báu văn hóa bị chôn vùi sâu dưới lòng đất chưa bao giờ lung lay.
Chiều tà buông xuống, Elena vẫn tiếp tục đào xới tại khu vực mình đang nghiên cứu. Bỗng nhiên, chiếc xẻng của cô chạm phải thứ gì đó cứng. Cô khựng lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
“Daniel! Lại đây nhanh lên!” cô gọi lớn.
Daniel chạy tới, ánh mắt đầy tò mò. “Gì thế?”
Elena cẩn thận gạt bỏ lớp đất còn lại, để lộ ra một chiếc hộp nhỏ bằng đá, trông cũ kỹ và đã chịu nhiều tác động của thời gian. Những hoa văn phức tạp được khắc trên nắp hộp, nhưng bụi đất đã che mờ phần lớn chi tiết.
“Hộp này có vẻ rất cổ. Tôi chưa từng thấy kiểu thiết kế nào như thế này.” Elena thì thầm, giọng nói chứa đầy sự kính trọng đối với món cổ vật trước mặt.
Daniel cúi xuống, chăm chú quan sát. “Cẩn thận đấy, có khi nó chứa thứ gì đó rất quan trọng.”
Elena nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ cổ, được làm từ kim loại tối màu, phủ đầy bụi thời gian. Mặt đồng hồ không có kim giờ, chỉ có những đường xoắn ốc lạ lùng, như thể tượng trưng cho một loại thời gian vô định.
“Chưa bao giờ thấy kiểu đồng hồ như thế này,” Daniel nói, giọng điệu ngạc nhiên. “Có vẻ nó không chỉ là một món đồ trang trí.”
Elena nhẹ nhàng cầm chiếc đồng hồ lên, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại qua đầu ngón tay. Lạ lùng thay, cô cảm thấy một luồng năng lượng kỳ bí tỏa ra từ vật này. Tim cô đập nhanh hơn, như thể có điều gì đó sâu xa đang được thức tỉnh.
“Tôi không biết vì sao, nhưng có thứ gì đó rất… đặc biệt về chiếc đồng hồ này,” cô nói nhỏ, ánh mắt không rời khỏi nó.
Daniel nhún vai. “Có thể chỉ là do cậu quá mệt sau một ngày dài thôi. Để mai hãy nghiên cứu thêm.”
Elena gật đầu, nhưng trong lòng không thể phủ nhận sự kỳ bí bao quanh chiếc đồng hồ. Cô cẩn thận cất nó vào túi, rồi cùng Daniel trở về lều trại.
Đêm đó, Elena không thể chợp mắt. Hình ảnh chiếc đồng hồ cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô không ngừng suy nghĩ về nguồn gốc và ý nghĩa của nó. Cô tự hỏi: Tại sao nó lại bị chôn vùi ở một nơi như thế này? Và tại sao nó lại tỏa ra một cảm giác lạ lùng đến vậy?
Không thể chịu nổi sự tò mò, Elena bật dậy, bước ra khỏi lều và đi đến bàn làm việc của mình. Cô lấy chiếc đồng hồ ra, ngắm nhìn kỹ hơn dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu.
“Thật đẹp… nhưng sao nó lại không có kim giờ?” cô tự hỏi.
Bất chợt, trong khoảnh khắc cô vô tình chạm vào mặt đồng hồ, một cảm giác kỳ lạ lan khắp người. Một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, và mọi thứ xung quanh bắt đầu xoay tròn. Elena cố gắng đứng vững, nhưng cảm giác như toàn bộ thế giới đang bị kéo vào một dòng xoáy mạnh mẽ.
“Daniel!” cô cố gọi lớn, nhưng giọng nói của cô bị nuốt chửng bởi tiếng gió gào thét.
Trong tích tắc, bóng tối ập xuống, cuốn trôi tất cả mọi thứ. Elena không còn cảm nhận được mặt đất dưới chân mình nữa. Mọi thứ trở nên trống rỗng, vô định, như thể cô đang bị cuốn vào một dòng chảy vô tận của thời gian.
Khi cơn chóng mặt qua đi, Elena mở mắt ra, ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt. Cô không còn đứng ở khu trại khai quật nữa. Thay vào đó, cô đang ở giữa một vùng sa mạc, xung quanh là những kim tự tháp vĩ đại đang được xây dựng. Hàng trăm người lao động đang miệt mài kéo từng khối đá lớn, những tiếng hô hào vang lên trong không trung.
“Không thể nào…” Elena thốt lên, tim đập loạn xạ. Cô nhận ra mình đã bị kéo ngược về thời kỳ Ai Cập cổ đại.
Cô bước đi chậm rãi, cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra. Ánh nắng gay gắt khiến cô nheo mắt lại, nhưng điều đó cũng không thể che giấu được sự thật rành rành trước mắt.
Cô đã thực sự quay ngược về quá khứ.
Elena đưa tay lên, nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang nằm trong túi áo mình. Nó vẫn yên lặng, nhưng cô biết rằng chính vật này đã kéo cô vào một thời kỳ khác.
“Chiếc đồng hồ này… là cánh cửa xuyên thời gian?” Elena tự hỏi, mắt mở to đầy kinh ngạc. “Nhưng… làm sao mình có thể trở về?”
Đứng giữa những công trình vĩ đại của nền văn minh Ai Cập, Elena cảm thấy vừa hứng khởi, vừa sợ hãi. Một hành trình mới đã bắt đầu, và cô biết rằng bí ẩn về chiếc đồng hồ chỉ mới hé lộ một phần nhỏ.