Giọt Nước Thời Gian - Chương 2
Chương 2: Thời Kỳ Đầu Tiên – Ai Cập Cổ Đại
Elena đứng lặng người, cố gắng tiêu hóa những gì vừa xảy ra. Xung quanh cô, không gian là một bức tranh sống động của thời kỳ cổ đại. Những kim tự tháp khổng lồ đang trong quá trình xây dựng, những hàng dài người lao động di chuyển các khối đá khổng lồ dưới cái nắng chói chang. Tiếng hô hào vang dội trong không gian sa mạc, hòa cùng tiếng bước chân nhịp nhàng, tất cả đều choáng ngợp trong mắt Elena.
“Không thể nào… điều này không thể là sự thật.” Elena thì thầm, cảm giác khó tin hiện rõ trong giọng nói.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cách Ai Cập cổ, tiến về phía cô. Anh ta có vẻ là một người giám sát công trình, mặc bộ trang phục giản dị nhưng quyền lực. Anh ta nhìn Elena với ánh mắt tò mò.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây một mình?” Anh ta hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng có chút nghi ngờ.
Elena chớp mắt, bối rối. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang mặc trang phục hoàn toàn khác biệt so với những người xung quanh, điều đó chắc chắn khiến cô trở nên nổi bật. Cố gắng trấn tĩnh, cô trả lời bằng tiếng Anh.
“Tôi… tôi không biết làm sao mình lại ở đây. Tôi đang ở một nơi khác, rồi đột nhiên, tôi bị kéo đến đây.”
Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng không hiểu gì từ những lời cô nói. Elena chợt nhận ra rằng cô đang giao tiếp bằng một ngôn ngữ mà họ không thể hiểu. Cô nhanh chóng thay đổi chiến lược, cố gắng dùng vài từ tiếng Hy Lạp cổ mà cô đã học qua trong quá trình nghiên cứu.
“Tôi là người ngoại lai,” Elena cố gắng diễn đạt chậm rãi. “Tôi đến từ… xa.”
Người đàn ông chăm chú lắng nghe, và một tia hiểu biết lóe lên trong mắt anh ta. “Người ngoại lai? Ngươi đến từ các vùng đất phương Bắc phải không? Ta tên là Ankh, giám sát viên ở đây.”
Elena gật đầu, dù không thực sự biết “vùng đất phương Bắc” mà Ankh nhắc đến là đâu, nhưng cô quyết định không phủ nhận. Có lẽ tốt nhất là hòa nhập vào hoàn cảnh hiện tại trước khi tìm ra cách trở về.
“Ngươi đang tìm điều gì?” Ankh hỏi, đôi mắt sắc sảo dán vào cô.
Elena do dự một chút trước khi trả lời, không chắc có nên tiết lộ sự thật về chiếc đồng hồ hay không. Nhưng nếu cô nói ra, liệu họ có tin cô? Cô chọn cách đơn giản nhất. “Tôi đang tìm kiếm kiến thức. Về nơi này.”
Ankh nhìn Elena thêm một chút, dường như đang cân nhắc. Cuối cùng, anh ta gật đầu. “Được, nếu ngươi đã đi xa đến đây, có lẽ ngươi cũng là một người có duyên với các vị thần. Ta sẽ dẫn ngươi tới gặp thầy tế Imhotep. Ông ta biết nhiều điều về thần linh và thời gian.”
“Imhotep?” Elena hỏi lại, mắt cô sáng lên. Cô biết rõ tên này. Imhotep là một trong những nhân vật vĩ đại nhất của Ai Cập cổ đại, một nhà khoa học, kiến trúc sư và thầy tế tối cao. Nếu có ai đó hiểu về thời gian và phép thuật, đó chắc chắn là ông ta.
“Đúng. Ông ấy ở gần ngôi đền bên dòng sông Nile. Đi theo ta.”
Ankh quay người và ra hiệu cho cô đi theo. Elena không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo sát anh ta, dù trong lòng cô tràn đầy câu hỏi. Cô đi theo Ankh qua những con đường nhỏ trong công trường, nơi người lao động làm việc không ngừng nghỉ. Bầu không khí nóng bức và khô khan của sa mạc dường như không ảnh hưởng gì đến họ.
Trên đường đi, Ankh dừng lại bên một con sông nhỏ và rót nước vào chiếc cốc gỗ đơn giản, sau đó đưa cho Elena. “Uống đi, ngươi sẽ cần sức lực cho chuyến đi dài.”
Cảm kích trước sự chu đáo của Ankh, Elena uống vài ngụm nước mát. Cảm giác khô rát trong cổ họng dần biến mất, và cô cảm thấy có chút sức sống trở lại. Sau khi nghỉ ngơi một chút, họ tiếp tục hành trình.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài đi bộ, họ tới một ngôi đền nằm gần bờ sông Nile. Ngôi đền nguy nga, những cột trụ khổng lồ được trang trí bằng các họa tiết thần thoại và chữ tượng hình. Elena nhìn chằm chằm vào kiến trúc hùng vĩ trước mặt, ngỡ ngàng bởi sự hoàn mỹ của nó.
Ankh dẫn cô vào bên trong, nơi có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trầm tư trước một bàn thờ. Ông có mái tóc bạc trắng và ánh mắt sâu thẳm, nhưng cơ thể vẫn mạnh mẽ và cường tráng. Đây chính là Imhotep, vị thầy tế tối cao của Ai Cập.
“Thầy Imhotep,” Ankh cúi đầu kính cẩn, “đây là người ngoại lai mà tôi đã nhắc tới. Cô ấy đến từ một nơi rất xa, tìm kiếm kiến thức về thời gian và các vị thần.”
Imhotep từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Elena. “Ngươi đến từ đâu, con gái của thời gian?”
Elena hít một hơi sâu, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp trước ánh mắt đầy quyền uy của Imhotep. Cô biết rằng mình phải giải thích, nhưng cũng phải cẩn thận.
“Tôi… đến từ một thời đại khác,” Elena nói chậm rãi, cố gắng chọn từ ngữ thích hợp. “Tôi không thuộc về nơi này. Chiếc đồng hồ này đã kéo tôi đến đây.” Cô lấy chiếc đồng hồ từ túi áo ra và đưa cho Imhotep xem.
Imhotep nhìn chiếc đồng hồ một lúc lâu, rồi quay sang Ankh, đôi mắt ông ánh lên sự tò mò sâu sắc. “Đây không phải là vật thuộc về thời đại này. Nó mang trong mình sức mạnh vượt qua mọi giới hạn.”
Elena gật đầu, cảm thấy mình đã tìm đúng người. “Thưa ngài, tôi không biết cách điều khiển nó. Tôi không biết làm sao để trở lại thời đại của mình.”
Imhotep suy ngẫm trong im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Thời gian không phải là thứ có thể dễ dàng điều khiển, nhưng cũng không phải là điều không thể hiểu. Ngươi cần phải học cách lắng nghe nhịp đập của thời gian, cảm nhận nó như cách các vị thần cảm nhận sự sống. Nhưng trước khi ngươi có thể làm điều đó, ngươi phải chứng minh rằng ngươi xứng đáng với quyền lực này.”
Elena nhìn Imhotep, đôi mắt đầy quyết tâm. “Tôi sẵn sàng làm mọi thứ để tìm hiểu và trở về.”
Imhotep khẽ gật đầu. “Tốt. Vậy thì hành trình của ngươi chỉ mới bắt đầu. Hãy chuẩn bị cho những thử thách mà thời gian sẽ đặt ra trước mắt ngươi.”