Giọt Nước Thời Gian - Chương 3
Chương 3: Thoát Khỏi Ai Cập
Elena đứng đối diện với Imhotep, ánh mắt của vị thầy tế đầy quyền lực như soi thấu tất cả những bí ẩn mà cô đang che giấu. Cô cảm thấy như đang đứng trước một ngọn núi lớn, và những gì cô phải đối mặt sẽ không dễ dàng. Bên ngoài, tiếng hô hào từ công trường xây dựng kim tự tháp vẫn vang vọng, hòa cùng tiếng gió khô rát của sa mạc.
“Ngươi có biết vì sao mình bị kéo về đây không?” Imhotep hỏi, đôi mắt sâu thẳm vẫn dán chặt vào Elena.
Elena lắc đầu, cố gắng tìm câu trả lời nhưng chỉ nhận lại sự mơ hồ trong tâm trí. “Không, thưa ngài. Tất cả những gì tôi biết là chiếc đồng hồ này đã đưa tôi qua thời gian. Tôi không hiểu làm sao hoặc tại sao.”
Imhotep nhìn chiếc đồng hồ một lần nữa, rồi chậm rãi đưa tay ra. Elena do dự một chút nhưng rồi đưa chiếc đồng hồ cho ông. Bàn tay của vị thầy tế nắm chặt lấy nó, và ông nhắm mắt lại, như thể đang cảm nhận một nguồn năng lượng vô hình.
“Chiếc đồng hồ này không phải là một món đồ thông thường,” Imhotep nói với giọng chậm rãi. “Nó mang trong mình sức mạnh của thời gian và các vị thần. Nhưng ngươi cần phải học cách kiểm soát nó, nếu không ngươi sẽ mãi mãi bị cuốn vào dòng chảy không có hồi kết.”
“Vậy làm thế nào để tôi kiểm soát được nó?” Elena hỏi, sự bối rối và lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Imhotep mở mắt, trả lại chiếc đồng hồ cho Elena. “Ngươi cần phải hiểu thời gian không chỉ là những khoảnh khắc trôi qua. Nó là một thứ hữu hình, có nhịp điệu, có dòng chảy. Nếu ngươi có thể cảm nhận được điều đó, ngươi sẽ tìm thấy cách trở về.”
Elena gật đầu, dù chưa hoàn toàn hiểu được những lời nói đầy triết lý của Imhotep. Cô cầm chặt chiếc đồng hồ trong tay, quyết tâm tìm ra lời giải.
Imhotep quay sang Ankh, ra lệnh: “Ankh, hãy giúp cô ấy. Dẫn cô ấy tới những nơi có thể giúp cô ấy hiểu rõ hơn về sức mạnh của chiếc đồng hồ. Có thể ở đó, cô ấy sẽ tìm thấy điều mà cô ấy cần.”
Ankh cúi đầu nhận lệnh, rồi quay sang Elena với ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Ta sẽ giúp ngươi, dù không hiểu hết điều này, nhưng nếu Imhotep đã nói vậy, ta tin rằng ngươi có lý do đặc biệt để đến đây.”
Elena cảm kích, dù trong lòng vẫn còn vô số câu hỏi. Cô cùng Ankh rời khỏi đền thờ của Imhotep, ánh mặt trời đã bắt đầu hạ dần về phía chân trời. Cả hai bước đi trên con đường bụi bặm của sa mạc, hướng về phía kim tự tháp khổng lồ đang dần hoàn thiện.
“Ngươi thực sự đến từ tương lai sao?” Ankh hỏi, giọng nói đầy nghi hoặc nhưng cũng pha chút tò mò.
Elena hít một hơi dài, nhìn vào mặt trời lặn. “Đúng, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Tôi đã sống trong một thế giới khác, nơi những kim tự tháp đã là quá khứ. Thế mà giờ đây, tôi đang đứng giữa thời kỳ xây dựng chúng.”
Ankh trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ nói: “Nếu điều đó là thật, thì ngươi đang nắm giữ trong tay một sức mạnh mà rất ít người hiểu được. Nhưng nó cũng rất nguy hiểm.”
Elena quay sang nhìn anh. “Nguy hiểm như thế nào?”
Ankh không trả lời ngay, chỉ tiếp tục bước đi một lúc rồi mới nói: “Thời gian không phải là thứ mà người thường có thể đùa giỡn. Nếu ngươi không kiểm soát được nó, ngươi có thể phá vỡ cả dòng chảy của lịch sử. Và điều đó… sẽ mang lại hậu quả khôn lường.”
Elena cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đã từng nghĩ về việc quay ngược thời gian là một điều kỳ diệu, nhưng giờ đây, nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết rằng cô đang chơi với một ngọn lửa nguy hiểm.
Cả hai tiếp tục hành trình trong im lặng, cho đến khi họ đến một ngôi đền nhỏ ẩn sau những bức tường đá khổng lồ gần công trường xây dựng. Đây là nơi mà Ankh cho rằng Elena có thể tìm được manh mối về cách điều khiển thời gian.
“Đây là ngôi đền của Thoth, vị thần của trí tuệ và thời gian,” Ankh nói khi dẫn cô vào trong. “Ngươi có thể tìm thấy câu trả lời ở đây.”
Elena nhìn lên các bức tường, nơi khắc họa những hình ảnh về Thoth – vị thần với đầu chim ibis, đang cầm cuốn sách của thời gian trong tay. Cô cảm nhận được sự linh thiêng của nơi này. Trái tim cô đập mạnh khi tiến gần hơn đến trung tâm của ngôi đền, nơi đặt một bức tượng của Thoth.
Ankh đứng lùi lại, để Elena tự mình tiến bước. Cô cúi đầu trước bức tượng, tay vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cô, như thể có một lực lượng vô hình nào đó đang dẫn dắt cô.
“Ngươi có thể cảm nhận được nó không?” Ankh hỏi từ xa.
Elena không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, tập trung vào từng nhịp đập của trái tim. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng thời gian không chỉ là một khái niệm trừu tượng, mà nó có thể cảm nhận được, như một dòng chảy sống động bao quanh cô.
Chiếc đồng hồ trong tay cô bắt đầu phát ra một ánh sáng nhè nhẹ. Elena mở mắt, kinh ngạc khi thấy nó sáng rực lên trong bóng tối của ngôi đền.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Ankh kêu lên, bước tới gần.
“Chiếc đồng hồ…” Elena thốt lên, cảm giác như nó đang chuyển động dưới tay cô.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ chiếc đồng hồ, cuốn lấy cả Elena và Ankh. Cả hai bị bao bọc bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn thấy gì xung quanh.
“Ankh! Cẩn thận!” Elena hét lên, nhưng trước khi cô có thể làm gì thêm, cô cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ, giống như lần đầu tiên cô chạm vào chiếc đồng hồ.
Cơn chóng mặt ập đến lần nữa, và mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Elena cảm thấy mình như đang trôi nổi trong không gian, bị cuốn vào một dòng xoáy không có hồi kết.
Rồi đột nhiên, ánh sáng biến mất. Khi Elena mở mắt ra, cô không còn đứng trong ngôi đền của Thoth nữa. Thay vào đó, cô đang ở một nơi hoàn toàn khác – giữa một khu rừng rậm rạp, nơi cây cối cao vút che khuất bầu trời.
“Ankh?” Elena gọi lớn, nhưng không có tiếng trả lời.
Cô nhận ra rằng mình đã bị đưa đến một thời kỳ khác. Và lần này, cô hoàn toàn cô độc.