Giọt Nước Thời Gian - Chương 4
Chương 4: Thời Kỳ Thứ Hai – Lưỡng Hà Cổ Đại
Elena hít một hơi sâu, cảm nhận hơi ẩm trong không khí xung quanh, mùi của đất và cây cối nồng đậm xộc vào mũi. Không còn cái nắng gay gắt của sa mạc Ai Cập nữa, thay vào đó là bầu không khí nặng nề của một khu rừng rậm, những tán lá xanh um trải dài khắp nơi.
Cô xoay người, nhìn quanh, nhưng Ankh không ở đâu cả. Elena cảm thấy hoang mang. Lần này, chiếc đồng hồ không chỉ kéo cô đến một nơi mới mà còn tách cô ra khỏi người bạn đồng hành duy nhất trong cuộc hành trình kỳ lạ này.
“Ankh! Ankh!” Elena gọi to trong vô vọng. Tiếng gọi của cô vang vọng trong không gian nhưng không có ai trả lời.
Chiếc đồng hồ trong tay cô vẫn còn hơi ấm, nhưng giờ đây ánh sáng đã tắt lịm. Cô lặng lẽ ngắm nhìn nó, thắc mắc về khả năng kỳ lạ của nó. Có lẽ, mình sẽ không bao giờ thực sự hiểu được nguyên lý hoạt động của nó, cô nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, từ xa vang lên tiếng nói chuyện và tiếng vó ngựa lộp cộp. Elena giật mình, cẩn thận nép vào phía sau một thân cây to để quan sát. Những bóng người hiện ra giữa màn sương mờ ảo của khu rừng. Đó là một đoàn thương gia, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng dài, khuôn mặt cương nghị và vạm vỡ. Họ đang cưỡi ngựa và kéo theo nhiều con lừa chở hàng hóa.
Cảm giác mình không còn lựa chọn nào khác, Elena bước ra khỏi nơi ẩn nấp, tay giơ lên để thể hiện mình không có ý định gây hại.
“Xin chào!” cô lên tiếng bằng tiếng Hy Lạp cổ. “Xin hãy giúp tôi!”
Những người đàn ông trong đoàn dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, rồi một người trong số đó – có vẻ là trưởng nhóm – tiến đến gần hơn. Anh ta nói điều gì đó bằng một ngôn ngữ mà Elena không hiểu, nhưng cô nhận ra đây không phải là tiếng Ai Cập hay Hy Lạp. Cô thử nói bằng tiếng Hy Lạp thêm lần nữa, nhưng họ vẫn chỉ nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
Cảm thấy bế tắc, Elena thử một phương án khác. Cô ra hiệu cho họ bằng tay, chỉ về phía miệng mình, rồi làm động tác uống nước. Nhận ra cô đang khát, người đàn ông vạm vỡ ra hiệu cho một người trong đoàn đưa nước cho cô.
“Ngươi đến từ đâu?” người đàn ông hỏi bằng giọng điệu ngập ngừng nhưng đầy cố gắng.
Elena nhận ra người đàn ông này biết vài từ Hy Lạp. “Tôi không biết nơi này là đâu. Tôi lạc đường,” cô cố gắng diễn đạt ngắn gọn.
Người đàn ông nhìn cô từ đầu đến chân, gật đầu, rồi ra hiệu cho cô đi theo. Cô cảm thấy may mắn vì đã tìm được sự giúp đỡ và không ngần ngại đi cùng họ. Đoàn thương gia đưa cô qua những cánh đồng rộng lớn, trước khi dừng chân tại một ngôi làng lớn nằm gần bờ sông.
Khi tới nơi, Elena nhận ra rằng cô đang đứng trước một thành phố cổ lớn với những bức tường cao và các công trình kiến trúc hùng vĩ, tất cả được xây dựng bằng gạch đất nung. Những dòng người tấp nập ra vào cổng thành, mang theo hàng hóa và lương thực. Trước mắt cô là Uruk, một trong những thành phố cổ nhất của nền văn minh Lưỡng Hà.
Người đàn ông dẫn Elena qua những con phố đông đúc, đến một tòa nhà lớn với mái vòm cao. Họ dừng lại trước cửa, và anh ta ra hiệu cho cô đứng đợi. Một lúc sau, từ trong bước ra một người đàn ông già, mặc áo dài trắng, trông giống như một học giả.
“Ngươi nói tiếng Hy Lạp?” ông hỏi bằng giọng điệu hoàn hảo.
Elena thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giao tiếp trôi chảy. “Vâng, tôi đến từ một vùng đất xa xôi. Tôi bị lạc, và… tôi không biết mình đang ở đâu.”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ. “Ngươi đang ở Uruk, trong vương quốc của Lưỡng Hà. Ta là Nabu, thầy tế và học giả của thành phố này.”
“Uruk… Lưỡng Hà…” Elena thầm nhắc lại. Cô đã đọc rất nhiều về nơi này trong sách vở – đây chính là nơi nền văn minh sơ khai của loài người bắt đầu phát triển rực rỡ với chữ viết, luật pháp và khoa học.
“Ngươi có vẻ mệt mỏi, hãy vào trong nghỉ ngơi. Sau đó, chúng ta sẽ nói chuyện,” Nabu mời cô vào nhà.
Elena được dẫn vào một căn phòng nhỏ nhưng thoải mái. Cô ngồi xuống, uống một ít nước và ăn vài quả chà là mà họ mang đến. Trong khi đó, đầu óc cô xoay quanh vô số câu hỏi về sự tồn tại của chiếc đồng hồ và chuyến du hành thời gian kỳ lạ mà cô đang trải qua.
Sau một lúc, Nabu trở lại và ngồi đối diện cô. “Ta đã nghe những gì mà người của ta kể. Ngươi nói rằng ngươi không thuộc về nơi này. Ngươi có thể giải thích rõ hơn?”
Elena biết rằng mình phải thành thật. Cô lấy chiếc đồng hồ ra, đặt nó lên bàn trước mặt Nabu. “Chiếc đồng hồ này… đã kéo tôi từ thời đại của mình đến đây. Tôi không biết làm thế nào hoặc tại sao, nhưng mỗi khi chạm vào nó, tôi bị cuốn vào một nơi và thời điểm khác nhau.”
Nabu chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, rồi đưa tay ra chạm vào nó. “Đây là thứ ta chưa từng thấy trước đây,” ông nói, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. “Ngươi nói nó có thể điều khiển thời gian?”
“Đúng vậy,” Elena trả lời. “Nhưng tôi không biết cách kiểm soát nó. Nó tự động kích hoạt, và tôi không thể biết mình sẽ đi đâu hoặc khi nào.”
Nabu trầm ngâm, ngón tay vuốt nhẹ cằm. “Thời gian là một khái niệm mà con người từ lâu đã cố gắng nắm bắt. Ta đã nghiên cứu các ngôi sao và dòng chảy của thiên văn học để hiểu rõ hơn về cách nó vận hành. Có lẽ, nếu ta và ngươi hợp tác, chúng ta có thể khám phá ra cách để ngươi kiểm soát nó.”
Elena mỉm cười, lần đầu tiên từ khi bị cuốn vào dòng xoáy thời gian, cô cảm thấy mình không còn đơn độc. “Cảm ơn ngài, Nabu. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để tìm ra cách trở về.”
Nabu gật đầu. “Vậy thì bắt đầu thôi, con gái của thời gian. Hành trình của ngươi vẫn còn rất dài.”
Với lời hứa giúp đỡ từ Nabu, Elena cảm thấy tia hy vọng đầu tiên lóe lên trong lòng. Nhưng cô cũng biết rằng việc kiểm soát thời gian không phải là điều dễ dàng, và cô còn phải đối mặt với nhiều thử thách khác trước khi tìm được con đường trở về thời đại của mình.