Giọt Nước Thời Gian - Chương 5
Chương 5: Thời Kỳ Thứ Ba – Trung Hoa Cổ Đại
Elena ngồi đối diện với Nabu trong căn phòng nhỏ của học giả, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu nhảy nhót trên các bức tường gạch đất nung. Họ đã dành nhiều giờ để bàn về thời gian, thiên văn học và những bí mật cổ xưa của người Lưỡng Hà. Mặc dù Nabu không thể giải thích chính xác về cách chiếc đồng hồ của Elena hoạt động, nhưng ông đã giúp cô hiểu thêm về các quan niệm cổ đại về thời gian – những tri thức quý báu có thể là chìa khóa để cô tìm ra cách kiểm soát nó.
“Tôi đã học được rất nhiều từ ngài, Nabu,” Elena nói, giọng đầy cảm kích. “Nhưng tôi vẫn cảm thấy như thiếu một mảnh ghép quan trọng.”
Nabu gật đầu, đôi mắt già dặn ánh lên sự suy tư. “Thời gian là một điều bí ẩn mà con người luôn khao khát chinh phục. Ta tin rằng ngươi đã tiến gần hơn đến sự thật, nhưng vẫn còn nhiều điều phải khám phá.”
Elena gật đầu. “Tôi cảm ơn ngài vì sự giúp đỡ. Nhưng có lẽ hành trình của tôi vẫn chưa kết thúc ở đây.”
Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ trong tay cô bắt đầu rung nhẹ. Ánh sáng nhấp nháy từ mặt đồng hồ khiến cả hai giật mình.
“Chuyện gì vậy?” Nabu hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.
“Không thể nào…” Elena thầm thì, cảm nhận rõ ràng năng lượng của chiếc đồng hồ đang thay đổi. Cô biết điều này có nghĩa là một lần nữa, chiếc đồng hồ sẽ kéo cô vào dòng chảy thời gian, đưa cô đến một thời kỳ khác.
“Ta nghĩ thời gian của ngươi ở đây đã kết thúc,” Nabu nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy hiểu biết. “Hãy cẩn thận với những gì ngươi sắp đối mặt. Những bí mật mà ngươi tìm kiếm không bao giờ dễ dàng.”
Elena mở miệng định trả lời, nhưng ánh sáng từ chiếc đồng hồ đột ngột phát sáng rực rỡ. Một luồng lực mạnh mẽ cuốn lấy cô, như thể không gian xung quanh đang tan chảy. Cô cảm nhận được cơn chóng mặt quen thuộc, mọi thứ trở nên mờ ảo và tối đen.
Khi Elena mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác. Bầu trời màu xanh nhạt, không khí mát lạnh, và xung quanh là những ngọn núi phủ đầy tuyết. Cô cảm nhận được sự yên bình và tĩnh lặng nơi này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xa lạ.
“Đây là đâu?” cô thốt lên, đôi mắt quét qua quang cảnh xung quanh. Những ngôi nhà mái ngói cong vút, những dãy tường thành cao lớn, tất cả đều gợi lên hình ảnh của Trung Hoa cổ đại mà cô đã từng đọc qua.
Bỗng, một nhóm binh lính mặc áo giáp truyền thống xuất hiện từ phía xa, tiến về phía cô. Elena đứng yên, không dám cử động, cố gắng hiểu rõ tình hình. Những người lính đến gần, đôi mắt nghi ngờ khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục lạ lẫm đứng giữa đường.
“Mau dừng lại!” một người trong số họ ra lệnh bằng giọng uy nghiêm. “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Elena không biết phải trả lời ra sao. Cô cố gắng nhớ lại những từ tiếng Trung Quốc mà mình đã học qua trong các nghiên cứu, nhưng bộ não cô dường như tê liệt trước tình huống này. Cô hít một hơi sâu và trả lời bằng giọng nhỏ, đầy thận trọng: “Tôi… là một người lạc đường. Tôi đến từ rất xa.”
Những người lính nhìn cô với ánh mắt không tin tưởng. Một người lính lớn tuổi hơn tiến lên, nhìn kỹ cô từ đầu đến chân, rồi quay sang đồng đội. “Đưa cô ta đến gặp tướng quân. Chúng ta sẽ để ngài quyết định.”
Elena cảm thấy một nỗi lo sợ nhẹ dâng lên trong lòng, nhưng cô biết mình không có lựa chọn nào khác. Cô lặng lẽ đi theo nhóm lính, lòng tự nhủ rằng mình phải giữ bình tĩnh. Cô không biết sẽ gặp phải điều gì tiếp theo, nhưng cô hiểu rằng mình phải tìm cách giải thích hoàn cảnh của mình và tiếp tục hành trình.
Họ dẫn cô qua những con phố tấp nập của thành trì, đến một doanh trại lớn nằm gần cung điện. Bên trong doanh trại, một người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp vàng, đang ngồi trên ghế, vẻ uy nghi và đầy quyền lực. Đó chính là tướng quân.
“Tướng quân, chúng tôi đã tìm thấy cô gái này ở ngoại thành, trang phục kỳ lạ. Cô ấy nói rằng mình lạc đường.”
Tướng quân liếc nhìn Elena, đôi mắt sắc sảo như soi thấu mọi suy nghĩ của cô. “Ngươi từ đâu đến? Không có ai ở vùng này mặc trang phục như vậy.”
Elena cúi đầu, cố gắng tỏ ra tôn trọng. “Tôi đến từ một nơi rất xa, thưa ngài. Tôi bị cuốn vào đây mà không biết tại sao. Tôi không có ý định xấu, chỉ đang cố gắng tìm đường trở về.”
Tướng quân nheo mắt. “Nơi xa? Ngươi có phải gián điệp không?”
Elena nhanh chóng lắc đầu. “Không, thưa ngài. Tôi không phải là gián điệp. Tôi chỉ là một học giả, nghiên cứu về các nền văn minh cổ đại. Tôi thực sự không thuộc về nơi này.”
Tướng quân nhìn cô một lúc lâu, rồi chậm rãi đứng dậy. “Ngươi nói rất kỳ lạ, nhưng ta không thấy có dấu hiệu ngươi nói dối. Ngươi sẽ ở lại đây cho đến khi chúng ta tìm hiểu thêm về ngươi.”
Elena thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cô không bị coi là kẻ địch ngay lập tức. Nhưng vẫn còn đó một câu hỏi lớn trong lòng: Tại sao cô lại bị đưa đến Trung Hoa cổ đại? Và liệu có ai ở đây có thể giúp cô hiểu rõ hơn về chiếc đồng hồ?
Đêm đó, Elena được đưa đến một phòng nhỏ trong doanh trại để nghỉ ngơi. Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh những vì sao. Cảm giác cô độc bỗng chốc tràn ngập trong lòng cô.
Cô lấy chiếc đồng hồ ra, ngắm nhìn nó trong ánh trăng. Chiếc đồng hồ vẫn yên lặng, nhưng Elena biết rằng nó còn chứa đựng những bí mật lớn hơn mà cô chưa khám phá được. Có lẽ hành trình này sẽ còn đưa cô đi xa hơn nữa, qua nhiều nền văn minh khác, trước khi cô có thể tìm ra cách kiểm soát nó.
“Có lẽ mình sẽ tìm thấy câu trả lời ở đây,” Elena tự nhủ. Trung Hoa cổ đại không chỉ nổi tiếng về sự hùng vĩ của nó, mà còn về những tri thức sâu sắc về thiên văn, thời gian và triết lý. Và có lẽ, đâu đó trong vùng đất này, cô sẽ tìm thấy manh mối để trở về nhà.
Hành trình của cô ở Trung Hoa mới chỉ bắt đầu, và Elena biết rằng còn nhiều thử thách đang chờ đợi cô phía trước.