Giọt Nước Thời Gian - Chương 6
Chương 6: Thời Kỳ Thứ Tư – Hy Lạp Cổ Đại
Elena tỉnh dậy khi ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ nhỏ trong căn phòng nơi cô được giữ lại. Ánh sáng ấm áp khiến cô có chút cảm giác bình yên, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cô đứng dậy, nhìn qua khung cửa sổ, thấy binh lính Trung Hoa đang luyện tập bên dưới. Những âm thanh vang vọng của vũ khí chạm vào nhau, tiếng hô hào nhịp nhàng vang lên trong không gian rộng lớn.
Cô đã ở đây vài ngày, nhưng dường như vẫn chưa tìm thấy manh mối nào về chiếc đồng hồ bí ẩn. Mỗi đêm cô đều ngắm nó, hi vọng tìm ra cách điều khiển hoặc ít nhất là hiểu thêm về quyền năng mà nó nắm giữ. Nhưng mọi thứ vẫn chìm trong màn sương mù của sự bí ẩn.
Khi Elena còn đang mải mê với những suy nghĩ của mình, cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Một người lính trẻ bước vào, nghiêm nghị nói: “Tướng quân muốn gặp ngươi.”
Elena gật đầu, thu dọn nhanh chóng và theo chân người lính. Cô được dẫn tới đại sảnh, nơi tướng quân đang ngồi trên chiếc ghế lớn với vẻ mặt uy nghiêm như thường lệ. Bên cạnh ông là một người đàn ông khác, có dáng vẻ thư thái hơn, nhưng ánh mắt sáng ngời và thông minh.
“Tướng quân,” Elena cúi đầu chào, vẫn không khỏi căng thẳng trước vị trí quyền lực này.
“Ngươi đã ở đây một thời gian,” tướng quân bắt đầu, giọng trầm và nghiêm khắc. “Ta đã cho người điều tra về ngươi, nhưng không tìm thấy điều gì đáng ngờ. Tuy nhiên, câu chuyện của ngươi vẫn còn nhiều điểm khó hiểu.”
Người đàn ông bên cạnh tướng quân lên tiếng. “Ta là Quan, người chịu trách nhiệm về tri thức và các nghiên cứu trong triều đình. Ta muốn nghe thêm về câu chuyện ngươi kể – về việc ngươi bị cuốn vào đây từ một thời đại khác.”
Elena hít một hơi sâu, biết rằng đây là cơ hội để cô giải thích một cách chi tiết hơn. Cô lấy chiếc đồng hồ ra, đặt nó lên bàn trước mặt họ.
“Đây là chiếc đồng hồ đã đưa tôi tới đây,” cô bắt đầu. “Tôi không biết chính xác nó hoạt động thế nào, nhưng mỗi khi tôi chạm vào nó, tôi bị đưa đến một thời kỳ khác. Tôi đã du hành qua nhiều nền văn minh cổ đại – Ai Cập, Lưỡng Hà, và bây giờ là Trung Hoa. Mỗi lần nó kích hoạt, tôi lại thấy mình ở một nơi khác trong dòng chảy thời gian.”
Quan chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, đôi mắt lấp lánh sự tò mò. “Một vật có thể kiểm soát thời gian… Điều này thật khó tin. Nhưng với những điều mà tri thức của chúng ta chưa chạm tới, có lẽ nó không hoàn toàn là không thể.”
Tướng quân vẫn im lặng, nhưng ánh mắt của ông đầy sự cân nhắc. Cuối cùng, ông nói: “Ngươi muốn gì từ chúng ta?”
Elena ngẩng đầu lên. “Tôi cần tìm hiểu thêm về cách điều khiển chiếc đồng hồ này. Có lẽ nơi đây có tri thức liên quan đến thời gian hoặc sự vĩnh cửu mà tôi có thể học hỏi. Chỉ khi hiểu được nó, tôi mới có thể trở về nhà.”
Quan gật đầu, ra hiệu cho một người lính mang đến một cuốn sách cũ, bìa da đã cũ kỹ. Ông mở cuốn sách, lật qua các trang được viết bằng chữ Hán, rồi nhìn Elena.
“Trong cuốn sách này có ghi lại các ghi chép về thiên văn học và thời gian của các học giả cổ đại của Trung Hoa. Nếu ngươi muốn, ta có thể chỉ cho ngươi những kiến thức này. Có lẽ nó sẽ giúp ngươi tìm ra cách kiểm soát sức mạnh trong tay mình.”
Elena cảm thấy một niềm hy vọng mới. “Tôi rất cảm kích nếu ngài có thể giúp tôi. Tôi tin rằng hành trình của mình còn dài, và tôi cần sự trợ giúp.”
Trong những ngày tiếp theo, Elena dành hầu hết thời gian của mình bên cạnh Quan, nghiên cứu các ghi chép cổ về thiên văn học và thời gian. Trung Hoa cổ đại có những hiểu biết sâu sắc về chuyển động của các vì sao, chu kỳ của mặt trăng và cách những yếu tố đó ảnh hưởng đến dòng chảy của thời gian. Quan giải thích cho cô về việc người Trung Hoa tin rằng thời gian không chỉ là tuyến tính, mà còn có tính chu kỳ – một khái niệm mà cô chưa từng nghĩ đến.
Elena dần cảm nhận được rằng mọi nền văn minh mà cô đã đi qua đều nắm giữ một mảnh ghép nhỏ về bí ẩn của thời gian. Ai Cập với các kiến thức về vũ trụ, Lưỡng Hà với nền tảng thiên văn học sơ khai, và bây giờ là Trung Hoa với quan niệm thời gian chu kỳ.
Một đêm, khi cô đang ngồi trong căn phòng của mình, đắm chìm trong các ghi chép của Quan, chiếc đồng hồ trong tay cô bắt đầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Elena cảm nhận được sự thay đổi đang diễn ra.
“Không phải bây giờ…” cô thầm thì. Nhưng cô biết rõ chiếc đồng hồ không chờ đợi ai, và sự kiểm soát của cô đối với nó vẫn còn quá yếu.
Đột nhiên, ánh sáng từ chiếc đồng hồ bùng lên mạnh mẽ, bao trùm cả căn phòng. Cảm giác quay cuồng ập đến, giống như mọi lần trước đó. Elena chỉ kịp thở dài, trước khi bóng tối và ánh sáng đan xen nhau kéo cô vào dòng chảy thời gian một lần nữa.
Elena mở mắt ra, tim đập mạnh. Cô đang đứng giữa một quảng trường lớn, xung quanh là những cột đá trắng hùng vĩ và các tòa nhà nguy nga. Khung cảnh trước mắt cô thật quen thuộc – những tòa nhà với lối kiến trúc đặc trưng của Hy Lạp cổ đại.
“Không thể tin được,” Elena thì thầm, cảm giác choáng ngợp bao trùm. “Mình đang ở Hy Lạp… thời kỳ cổ đại.”
Cô bước đi trên những con đường lát đá, xung quanh là những người dân Hy Lạp trong trang phục truyền thống. Elena biết mình vừa đến một trong những nơi quan trọng nhất của lịch sử loài người, nơi mà triết học, nghệ thuật và khoa học đạt đến đỉnh cao.
Nhưng hành trình của cô không chỉ dừng lại ở việc khám phá. Cô cần phải tìm kiếm sự thật về chiếc đồng hồ, và Hy Lạp có thể là nơi giúp cô tìm ra những mảnh ghép cuối cùng.
Cô quyết tâm. Cô sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được con đường trở về.
Elena bước vào quảng trường Athens, nơi các nhà triết học đang tranh luận về bản chất của vũ trụ và thời gian. Cô tin rằng mình đã đến đúng nơi – nơi mà câu trả lời cuối cùng có thể đang chờ đợi cô.