Hành Trình của Dr. Elias - Chương 2
Chương 2: Cuộc gọi từ chiến trường
Ánh sáng ban mai xuyên qua các cửa sổ bệnh viện, phản chiếu ánh sáng vàng lên những dụng cụ y tế sắp xếp ngăn nắp. Dr. Elias đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài. Thành phố vẫn yên bình, nhưng không khí căng thẳng như một cơn bão đang ập đến.
“Dr. Elias!” Tiếng gọi quen thuộc của y tá Amina vang lên từ phía sau. “Có một người đến tìm bác sĩ. Họ nói rằng ông ấy là bạn cũ của bác.”
Elias quay lại, lòng tràn đầy sự tò mò. “Ai vậy?”
“Ai đó đang chờ ở phòng khám, tên là Marcus,” Amina trả lời.
Elias chớp mắt, bất ngờ với cái tên này. Marcus, một người bạn từ thuở nhỏ, đã gia nhập quân đội và từng cùng Elias chơi đùa trên những con đường của thành phố. “Gọi anh ta vào đây.”
Chỉ vài phút sau, Marcus bước vào, vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh của một người lính. “Elias!” anh kêu lên, ôm chầm lấy bạn mình. “Tôi rất mừng khi thấy cậu còn sống.”
“Marcus, sao cậu lại ở đây? Tôi tưởng cậu đang ở chiến trường,” Elias hỏi.
“Chúng ta đang gặp rắc rối lớn,” Marcus nói, giọng nghiêm túc. “Tôi đến đây để nhờ cậu giúp đỡ. Chúng ta cần bác sĩ ở tuyến đầu.”
Elias cảm thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. “Cậu biết tôi không thể rời bỏ bệnh viện này. Tôi có trách nhiệm với những người bị thương ở đây.”
“Nhưng Elias,” Marcus nói, “chúng ta đang thiếu bác sĩ. Nhiều người đã chết trong cuộc chiến này, và những người còn lại cần cậu. Cậu là một trong những bác sĩ giỏi nhất mà tôi biết.”
“Đó không phải là lý do duy nhất,” Elias đáp, lo lắng. “Tôi cũng không muốn bị cuốn vào những cuộc chiến không có hồi kết.”
Marcus thở dài. “Tôi hiểu, nhưng đây không phải chỉ là một cuộc chiến. Đây là cuộc chiến vì tương lai của chúng ta, vì những gì chúng ta tin tưởng. Cậu sẽ không chỉ là một bác sĩ. Cậu sẽ là người cứu sống nhiều người.”
Elias nhìn vào mắt Marcus, thấy sự khẩn trương và quyết tâm. Anh biết rằng cuộc chiến này không chỉ đơn thuần là đấu tranh, mà còn là cuộc chiến vì lý tưởng và niềm tin. “Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
“Thời gian không phải là thứ chúng ta có,” Marcus nói, kiên quyết. “Hãy cân nhắc điều đó. Tối nay, tôi sẽ trở lại để nghe quyết định của cậu.”
Sau khi Marcus rời đi, Elias lại quay lại cửa sổ, nhìn ra ngoài với những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng. Anh không thể quên hình ảnh những thương binh đã qua tay mình trong đêm trước. Họ cần sự giúp đỡ, nhưng việc rời bỏ bệnh viện có nghĩa là bỏ rơi những người phụ thuộc vào anh.
Một giờ sau, Layla đến thăm bệnh viện. Cô nhìn thấy Elias đứng bên cửa sổ, vẻ mặt trầm ngâm. “Elias, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Có một người bạn cũ đến tìm tôi. Anh ta muốn tôi gia nhập quân đội,” Elias đáp, giọng trầm buồn. “Tôi đang băn khoăn giữa việc cứu chữa những người bị thương và việc chiến đấu trên chiến trường.”
“Đó là một quyết định khó khăn,” Layla nói, ngồi xuống bên cạnh. “Nhưng nếu cậu không đi, những người như cậu sẽ không còn nữa. Chúng ta cần những bác sĩ như cậu ở đó.”
Elias thở dài. “Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được áp lực đó. Tôi đã chứng kiến quá nhiều cái chết và đau thương.”
“Nhưng cậu có thể là người thay đổi điều đó,” Layla nhấn mạnh. “Cậu có khả năng cứu sống hàng triệu người. Hãy nghĩ đến tất cả những người sẽ phải chịu đựng nếu không có cậu ở đó.”
Elias im lặng, suy ngẫm những lời của Layla. Anh nhớ lại những kỷ niệm xưa, khi mà cuộc sống chưa bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Thời gian đó, mọi thứ đơn giản hơn, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
“Nhưng nếu tôi ra chiến trường, tôi có thể mất tất cả,” anh nói, giọng đầy hoài nghi.
“Đúng vậy, nhưng cậu cũng có thể thay đổi tương lai của nhiều người,” Layla khuyến khích. “Hãy nhìn xem, những gì chúng ta đang chiến đấu không chỉ vì đất nước mà còn vì chính chúng ta. Đó là cuộc chiến vì nhân loại.”
Elias ngước lên, ánh mắt anh sáng rực. “Có lẽ cậu đúng. Có lẽ tôi nên đi.”
“Thế thì hãy chuẩn bị,” Layla nói, mỉm cười. “Cậu sẽ không đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.”
Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Elias quyết định đi cùng Marcus. Trong lòng anh tràn đầy lo lắng, nhưng cũng là một tia hy vọng về việc có thể cứu chữa nhiều người hơn. Anh đã sẵn sàng để bước vào cuộc chiến không chỉ chống lại kẻ thù bên ngoài mà còn chống lại những nỗi sợ hãi bên trong mình.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời chiếu sáng thành phố, Dr. Elias gói ghém đồ đạc của mình, lòng đầy hồi hộp. Anh biết rằng mình đang bước vào một chương mới, một cuộc hành trình không thể đoán trước. Nhưng với Layla bên cạnh và niềm tin trong lòng, anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
“Chúng ta sẽ chiến đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn,” anh thì thầm, một quyết tâm mới tràn đầy trong trái tim.